CHỒNG CŨ MUỐN TÔI BÁO HIẾU THAY ANH TA - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-12-09 15:42:38
Lượt xem: 2,070
2
Bà không để ý, cứ tìm tôi mãi. Đến khi con bé khóc là bà gọi điện mắng: "Dù sao đó cũng là con gái ruột của cô, sao cô có thể nhẫn tâm để nó khóc nửa đêm mà không quan tâm?"
"Trời ơi! Tôi chỉ biết nói hai chữ: cạn lời."
Sau vài lần, bà nội vì xót con trai nên đã gửi lại Duyệt Duyệt cho bà ngoại chăm.
Nhưng điều phiền phức vẫn chưa kết thúc.
Sau khi gửi cháu về, bà vẫn không chịu về nhà mà ở lại nhà tôi, đợi tôi đi công tác về để… phục vụ bà.
"Ở dưới nhà tôi, con dâu nhà người ta đi làm về còn nấu cơm, chăm con, hiếu thuận với bố mẹ chồng. Đâu có giống cô, chẳng làm gì cả."
Tôi đáp lại: "Con dâu đó thật đáng thương. Bố mẹ chồng còn sống mà không trông cháu giúp, lại còn mặt dày đòi ăn cơm do con dâu nấu."
Bà giận tím mặt: "Ai bảo cô ấy là góa phụ chứ!"
Tôi nhếch mép: "Nếu chồng cô ấy vẫn sống, thì chẳng bằng làm góa phụ còn hơn."
Từ đó, bà thay đổi chiến thuật, giả vờ tội nghiệp trước mặt Trần Dao.
Khi con trai về nhà, bà quét dọn, lau bàn, nấu cơm, than thở đủ điều.
Nhưng khi chỉ có tôi ở nhà, bà ngồi một chỗ, liên tục chỉ trích tôi, so sánh tôi với con dâu nhà khác.
Tôi thầm nghĩ: "Oscar nợ bà một tượng vàng."
Lý do bà muốn sống cùng chúng tôi không phải để giúp đỡ, mà là để kiểm soát.
—------
Trước đây, tôi và mẹ chồng không thường xuyên tiếp xúc, nên dù có mâu thuẫn cũng không rõ ràng.
Những xích mích lớn nhất là vào các dịp lễ Tết khi tôi và Trần Dao cùng về nhà bà.
Bà thích sai tôi nấu ăn, rửa bát, hoặc dùng những lý lẽ kiểu "đạo đức" để gây áp lực.
Mỗi lần tôi về nhà bà, bà lại kêu chỗ này đau, chỗ kia mỏi, như thể khắp người toàn bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-cu-muon-toi-bao-hieu-thay-anh-ta/chuong-2.html.]
Nhưng tôi là kiểu người thế này:
"Chỉ cần tôi không có đạo đức, chẳng ai có thể dùng đạo đức để bắt ép tôi."
Khi bà sai tôi nấu ăn, rửa bát, tôi liền quay sang sai Trần Dao.
Thế là bà đen mặt, đuổi Trần Dao ra khỏi bếp, và đột nhiên... bà chẳng còn đau mỏi chỗ nào nữa.
Tôi cũng không vạch trần, giả vờ không nhìn thấy gì.
Ăn xong, ngồi một chút rồi về.
Đây là thỏa thuận mà tôi và Trần Dao đã thống nhất từ trước khi kết hôn.
Cả hai chúng tôi đều là con một. Trước khi cưới, mỗi người đều có nhà riêng, một phần là nhờ bố mẹ hỗ trợ, phần còn lại là tự vay mua.
Ở một thành phố như Vân Thành, không quá lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, cuộc sống của chúng tôi coi như ổn định.
Chính vì vậy, 5 năm trước, khi cả hai mới 24 tuổi, chúng tôi không hề vội kết hôn.
Trước đó, có ba bà mối, ba lần giới thiệu chúng tôi cho nhau. Cuối cùng, tôi nghĩ rằng việc này có vẻ là ý trời, nên đã quyết định cho cả hai một cơ hội.
Sau gần hai năm tìm hiểu, thấy mọi thứ đều ổn, chúng tôi quyết định kết hôn.
Khi nói về chuyện sính lễ, bố tôi hào phóng nói:
"Không cần sính lễ gì cả, nhà tôi sẽ mua thêm cho Nhuận Nhuận một chiếc xe. Còn bên nhà anh sửa sang lại căn hộ cho Trần Dao là được. Nhuận Nhuận có nhà riêng, cũng không yêu cầu thêm tên con bé vào giấy tờ."
Yêu cầu duy nhất là: các dịp lễ Tết phải thăm cả hai bên, không được thiên vị bên nào.
Sính lễ ở Vân Thành không hề rẻ, có lẽ vì nhà tôi không đòi hỏi sính lễ nên mẹ chồng tôi, Lý Lệ, khi đó đã đồng ý ngay lập tức. Bà còn nói rất tử tế:
"Nhuận Nhuận gả vào nhà tôi rồi, cũng là con gái của tôi."
Những năm đầu sau khi cưới, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Chúng tôi sáng thăm nhà bà, chiều về nhà bố mẹ tôi, như một thói quen.
Nhưng kỳ lạ thay, dù chính bà từng hứa như vậy, sau khi cưới, bà lại hay than phiền với Trần Dao rằng:
"Từ khi cưới vợ, con chẳng còn hoàn toàn thuộc về mẹ nữa."