Chồng Chưa Cưới Đẩy Tôi Vào Miệng Lũ Quái Vật Ăn Thịt (Hoàn) - chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-11 12:24:34
Lượt xem: 255
Chương 1
Hôm nay là ngày kỉ niệm 3 năm yêu nhau của cô và Tô Chí Bảo, cô nhớ lại lần đầu hẹn hò hai người cùng xem bộ phim ‘quái vật không gian’, thế nên cô đã cất công chờ đến hôm phát hành phần phim mới nhất, rủ Tô Chí Bảo đi xem.
Chỉ còn 5 ngày nữa là hai người kết hôn, nên cô muốn ôn lại chút kỉ niệm của hai người hồi còn yêu nhau, cả hai lúi cúi vào chỗ ngồi, cô ngồi xuống hài lòng nhìn anh nói.
“ Em phải săn mãi mới được ghế đẹp này đó, anh xem”
“ừ có vé phim thôi mà, gì em làm quá vậy”
Tô Chí Bảo bực bội lên tiếng, anh ta gần đây rất hay khó chịu như vậy, cô đoán là do công việc anh vất vả hoặc anh căng thẳng trước hôn lễ, cô thường bỏ qua không muốn tranh cãi với anh.
Bộ phim chiếu chưa được 30 phút thì đèn vụt tắt màn hình đen thui, mọi người đang ồn ào yêu cầu mở lại thì ánh sáng hiện ra.
Đèn vừa bật sáng, Triệu Anh Thư đang dụi dụi mắt để thích nghi ánh sáng, cô mở hẳn mắt ra phát hiện không gian trong rạp nhìn hơi khác lạ, trông như một khoang máy gì đó, nhìn giống hình ảnh trong bộ phim, chính xác là giống khoang tàu không gian.
Người đàn ông ngồi phía trước cô, anh ta đang ôm bạn gái đứng dậy, nhìn xung quanh mọi người bị bao vây bởi những tổ kén trứng ý hệt trong phim, người đàn ông tiến lên phía kén hoang mang kéo bạn gái ra phía sau che chở.
Chiếc kén từ từ mở ra, con vật bên trong b.ắ.n ra chùm lên mặt anh ta, bạn gái anh ta thét lên, đó là một con Facehugger (Thể bám mặt) y hệt trong phim.
“Á á á cứu với, cứu tôi với”
Mọi người trong rạp cũng tỉnh táo lại, họ cuống cuồng dắt tay nhau chạy thoát khỏi khoang chứa kén này, tiếng la hét cầu cứu vang lên khắp nơi, họ ngã rồi dẫm đạp lên nhau để bỏ chạy.
Triệu Anh Thư bị người khác xô ngã, chưa kịp đứng dậy lại bị ai đó dẫm qua người, cô đau đớn cố lăn vào một hốc nhỏ giảm thiểu va đập, ôm bụng lết dậy khó khăn.
Cô quay lại tìm Tô Chí Bảo, lại bị người phía sau xô ngã, cô lăn vào góc tường nơi chiếc kén đang nở ra, cô sợ hãi bò lên phía trước, xung quanh mọi người chạy tán loạn do những chiếc kén liên tục nở, các con quái vật nhỏ nhảy ra chụp lên mặt họ để ký sinh.
Trốn vào một góc cô phát hiện ra Tô Chí Bảo, anh ta đang cầm một chiếc bình cứu hỏa, xịt vào đám quái vật đang nhảy lên xung quanh, chúng có càng chân như nhện di chuyển khắp nơi.
“Tô Chí Bảo em ở đây”
Anh ta nghe tiếng Triệu Anh Thư gọi, đang tìm kiếm cô ấy, anh thấy Ngô Thủy Linh đang la hét chống cự lại con quái vật đang đòi chụp lên mặt cô ta, anh lao tới đập bình cứu hỏa vào nó liên tiếp rồi kéo cô ta dậy.
Tô Chí Bảo ôm chặt Ngô Thủy Linh vào lòng, cô ta bật khóc ôm lấy anh ta, không thể kìm nén hơn, anh ta cúi xuống hôn cô ta ngấu nghiến, buông môi ra, anh ta che chở cẩn thận cô ta vào lòng và lên tiếng an ủi cô ta.
“Em không sao chứ, có bị thương không”
Cô ta ngọt ngào đáp lại, ánh mắt lấp lánh nhìn lại anh ta.
“Em không bị thương, không sao cả”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chong-chua-cuoi-day-toi-vao-mieng-lu-quai-vat-an-thit-hoan/chuong-1.html.]
Triệu Anh Thư trợn tròn mắt nhìn tất cả, cô gái này và chồng chưa cưới của cô sao lại ôm hôn nhau như tình nhân thế này, cô đơ cả người bản thân vẫn đang nằm dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.
Bỗng âm thanh ngừng lại, người đàn ông khi nãy bị ký sinh, anh ta nằm ngay dưới chân của hai người bọn họ, cô hét lên gọi anh ta.
“ Tô Chí Bảo cẩn thận dưới chân anh”
Anh ta nghe tiếng, vội bế Ngô Thủy Linh ra nơi khác, đến góc an toàn anh ta mới chợt nhận ra giọng nói vừa rồi là của ai, anh ta ngoảnh đầu lại nhìn.
Triệu Anh Thư nuốt sự đau đớn vào trong lòng, giờ cô cần phải sống sót trước đã, cô lùi sâu vào góc bàn bò về phía cánh cửa, chúng sắp lột xác rồi, cô nhận ra những người bị ký sinh, n.g.ự.c họ đang nảy lên từng nhịp.
Như có thứ gì đó đang đòi chui ra khỏi lồng n.g.ự.c họ, cô do là fan hâm mộ của bộ phim này, nên cô biết được thứ tiếp theo chui ra từ lồng n.g.ự.c họ còn kinh khủng hơn tất cả những thứ vừa xảy ra.
Những nạn nhân bị ký sinh n.g.ự.c họ cứ nảy lên liên hồi từng nhịp, một cô gái trẻ đứng gần cô, vật ký sinh đã rơi khỏi mặt cô ấy, còn chút ý thức cô gái bấu vào tay cô không buông, rồi cô gái lại từ từ ngã xuống.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Cô nhanh tay đỡ lấy cô ấy nằm dưới đất, miệng cô ấy trào ra bọt sủi trắng, nước mắt lăn dài trên má cô gái xấu số, cô gái lẩm bẩm cầu xin cô.
“Xin..la..m ơn…hãy cho tôi chết”
Cô ôm cô gái hoảng loạn thở gấp, n.g.ự.c cô gái trào ra máu, tiếng xương lồng n.g.ự.c gãy vang lên khô khốc, cô sợ hãi khóc lớn, buông cô gái ra, m.á.u tươi xối xả chảy ra ướt cả áo cô.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”
Tiếng kêu của con quái vật vang lên, nó trồi từ n.g.ự.c cô gái đó lên, là một con Chestburster (Thể phá ngực) nó nhìn ngó xung quanh kêu những âm thanh kỳ dị, vùng lên khỏi xác cô gái, các chân của nó bò đi rất nhanh, nó cùng đồng loại còn lại, cũng vừa nhổ ra khỏi các lồng n.g.ự.c của các nạn nhân khác đuổi theo đám người phía xa.
Tô Chí Bảo dường như cũng nhận ra, anh ta vội vàng cõng Ngô Thủy Linh lên chạy về phía cửa, anh ta cùng một vài người nữa nhảy ra cửa kịp, thả cô ta xuống anh ta quay lại cửa tìm kiếm Triệu Anh Thư.
Cô đang sắp gần tới nơi, nhưng phía sau cô là 6 đến 7 con quái vật to lớn chúng đang đuổi theo cô, đó là những con đã trưởng thành Xenomorph( quái vật không gian) anh ta lưỡng lự nhìn vào nút bấm cửa đóng, chúng đang bò cả trên trần nhà kéo xuống càng lúc càng gần cô.
Triệu Anh Thư chạy như bay tới cửa, khi cô sắp bước tới thành cửa, cánh cửa vụt đóng lại trước mắt cô, cô ngơ ngác nhìn người trước mắt, anh ta tay vẫn còn đặt trên nút bấm cửa, cô la hét khóc lóc đập tay về phía cánh cửa, lũ quái vật phía sau đang đến gần sát cô.
“Làm ơn cứu em, làm ơn mở cửa ra đi, em không muốn c.h.ế.t mà, làm ơn đi Tô Chí Bảo…”
Cô đập tay vào cửa kính đến bật máu, Tô Chí Bảo nhìn cô ánh mắt anh ta có chút đau buồn, nhưng không mở cửa anh ta lặng lặng nhìn cô, phía sau anh ta Ngô Thủy Linh tiến đến cô ta nở nụ cười đắc thắng nhìn cô.
Khụy gối từ từ ngồi bệt xuống đất, cô khóc trong sự tuyệt vọng, tiếng khè khè vang lên phía sau lưng cô, một con quái thú Xenomorph( quái vật không gian) nó ngửi ngửi sau lưng cô, cô run rẩy quay đầu lại nước mắt nhòe đi tầm nhìn của cô, cô nấc lên vài tiếng.
Gần 3 năm bên nhau, đến tận giờ phút này cô mới biết, anh ta không có một chút tình cảm nào với cô cả, thậm chí cô cảm thấy anh ta có chút căm ghét cô, có lẽ thời gian qua cô đã yêu anh ta đến mức không nhận ra được điều đó.
Chiếc miệng con quái vật mở ra, nước dãi nó chạy xuống người cô, một chiếc lưỡi nhỏ hơn nhưng có răng thò ra từ miệng nó, nó lê chiếc lưỡi có đầu răng đó đến sát mặt cô, rê qua rê lại mặt cô nó ngừng lại giữa đầu cô.
“Bộp”