Chồn Tinh Giả Phật - Series Cháy Đạo Quán - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-02-28 12:45:53
Lượt xem: 855
Tôi lập tức nhấc chân đi ra ngoài, nhưng lại bị Giang Tống Hồ kéo lại.
"Mua chút quà đi."
Tôi suýt nữa quên mất lễ tiết, may mà cô ấy nhắc. Tôi vội kéo cô ấy lên xe, lái thẳng đến trấn trên mua gạo và dầu, còn rút thêm mười ngàn tệ.
Chuẩn bị xong xuôi, Giang Tống Hồ vì tiêu hao thể lực mà trở nên yếu ớt hơn, tay chân vô lực dựa vào ghế phụ.
Thấy vậy, tôi đành châm đàn hương trong xe, lại đốt một lá bùa Tăng Dương, hòa tro vào nước rồi đút cho cô ấy uống.
Uống xong, hàn khí trong cơ thể cô ấy tiêu tán bớt, miễn cưỡng có chút sức lực.
Tôi nhấn ga, lái xe thẳng đến đầu thôn.
Rất nhanh, tôi đã nhìn thấy một cặp vợ chồng đứng chờ ở đó. Họ trông rất già, trong lòng ôm một đứa bé.
Tôi dừng xe bên cạnh họ, cặp vợ chồng già thấy vậy, cẩn thận mở miệng:
"Là… Tất tiên sinh sao?"
Tôi lập tức đáp “phải”, mở cửa xe xuống xe, Giang Tống Hồ thấy thế cũng bước xuống theo.
"Trưởng thôn nói Tất tiên sinh muốn nhận nuôi Phán Nhi. Chúng tôi muốn hỏi, tại sao tiên sinh không tự sinh con mà lại muốn nhận nuôi?"
Họ ôm chặt đứa bé trong lòng.
Tôi cúi đầu nhìn nhóc con kia, môi đỏ răng trắng, dù còn nhỏ nhưng không khó nhận ra là một tiểu mỹ nhân.
Giang Tống Hồ nhìn tôi, rồi cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó cho tôi một ánh mắt.
Tôi lập tức hiểu ý, nhanh chóng nói: "Là thế này, thân thể vợ tôi không tốt, không thể mang thai. Cô ấy lại rất thích bé gái, nên chúng tôi muốn nhận nuôi một đứa."
Cặp vợ chồng già gật đầu, nhưng vẫn không buông đứa trẻ ra, tiếp tục nói:
"Không giấu gì cậu, chúng tôi cũng không phải cha mẹ ruột của đứa bé này. Cha mẹ ruột của nó đã mất trong một vụ tai nạn xe. Cặp vợ chồng đầu tiên nhận nuôi nó cũng gặp phải chút sự cố. Chúng tôi là bác ruột và thím ruột của nó."
Tôi gật đầu: "Tôi hiểu, tôi sẽ đối xử tốt với con bé."
Cặp vợ chồng già khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói: "Đứa trẻ này, chúng tôi cũng đã nuôi nấng hơn nửa tháng, cũng tốn gần một ngàn tệ…"
Hiểu rồi.
Tôi vội lấy gạo dầu từ trong xe ra. Nhưng sắc mặt hai người vẫn không khá hơn, lại tiếp tục nói:
"Ôi chao, khiến cậu phải tốn kém rồi. Chúng tôi cũng không thiếu chút đồ ăn này…"
Giang Tống Hồ lấy ra một xấp tiền, chính là mười ngàn tệ tôi đã chuẩn bị sẵn.
Giọng điệu của cặp vợ chồng già lập tức thay đổi:
"Nhưng vẫn phải cảm ơn cậu nhiều lắm! Thật ngại quá!"
Vừa nói, họ vừa đưa đứa bé sang, tay thì vươn ra nhận tiền.
Lúc trước nhất định phải là vợ chồng mới có thể nhận nuôi, bây giờ lại thành chỉ cần có tiền là được.
Xem ra hai người này cũng có chút thương yêu đứa bé, nhưng không nhiều lắm.
Tôi mỉm cười nhận lấy đứa bé, lại cẩn thận hỏi ngày sinh tháng đẻ của nó, âm thầm tính toán trong lòng, xác định nó đúng là mệnh cách thuần dương.
Tôi hỏi: "Đứa trẻ này, tên là gì?"
Cặp vợ chồng già cầm tiền, cười đến híp cả mắt.
"Tên là Phán Nhi, họ Lý."
Tôi xoa đầu đứa bé, hỏi: "Có thể đổi tên không?"
Hai vợ chồng đó vội vàng gật đầu: "Có thể đổi, có thể đổi, vẫn chưa đăng ký hộ khẩu mà."
Tôi nhìn bé gái, rồi lại nhìn Giang Tống Hồ, trong lòng cân nhắc bát tự của con bé một lượt, cuối cùng mở miệng: "Nếu vậy, hãy gọi là Điện Mộc đi."
Giang Tống Hồ và hai vợ chồng kia đồng loạt nhìn tôi: "Chữ Điện trong điện tế, bát tự của đứa bé này quá lớn, cần phải đè xuống."
"Điện" là để áp chế bát tự của con bé, còn "Mộc" là vì nó có thể cứu Giang Tống Hồ. Nó có ơn với tôi và Giang Tống Hồ, nên tôi mong nó có thể như tắm gió xuân, lớn lên vui vẻ, ấm áp.
Giang Tống Hồ gật đầu, hai vợ chồng kia cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng đã nhận tiền rồi.
Tôi bế Điện Mộc, từ biệt hai vợ chồng ấy, rồi lập tức lên đường trở về đạo quán.
17
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trong đạo quán, Giang Tống Hồ nằm thẳng trong sân, tôi ôm Điện Mộc, lấy ra một cây ngân châm và một bát nước hòa với tro phù Tăng Dương.
Tôi bảo Tiết Kiều cầm bát nước, còn mình thì cẩn thận cầm cây châm, chích vào trán của Điện Mộc.
Trán còn gọi là "Thiên Môn", là nơi có dương khí vượng nhất ngoài đan điền, m.á.u ở đây so với các bộ phận khác sẽ tốt hơn rất nhiều.
Kim châm vừa đ.â.m xuống, Điện Mộc lập tức khóc thét, tiếng khóc vô cùng thảm thiết.
Máu tươi rỉ ra, Tiết Kiều vội vàng đưa bát lên hứng.
Chỉ cần ba giọt là đủ, thấy đã hứng được, tôi nhanh chóng lấy bông gạc cầm m.á.u cho con bé.
Vết thương không lớn, chỉ là một dấu kim nhỏ, m.á.u rất nhanh đã ngừng chảy.
Tôi bế Điện Mộc trở lại phòng, sau đó ra ngoài nhận lấy bát nước từ tay Tiết Kiều.
Miệng lẩm nhẩm pháp quyết, tay vẽ phù lên bát nước.
Rất nhanh, từng luồng khí nóng bắt đầu bốc lên từ miệng bát, tôi lập tức đưa bát cho Giang Tống Hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chon-tinh-gia-phat-series-chay-dao-quan/chuong-9.html.]
Cô ấy nhìn bát nước đầy mùi máu, còn đang chần chừ không biết có nên uống không, thì tôi đã trực tiếp giơ tay đổ vào miệng cô ấy.
Cô ấy trợn to mắt, sau gáy bị tôi giữ chặt, một bát nước tanh nồng mùi m.á.u và tro bị cô ấy nuốt trọn, không sót giọt nào.
"Anh đúng là đồ quái đản!" Uống xong, cô ấy hùng hồn chửi mắng tôi.
Cả người hoàn toàn không có chút khó chịu nào.
Tôi nhún vai: "Mắng sao cũng được."
Chẳng bao lâu sau, cô ấy nhận ra luồng âm khí trên người mình đã biến mất.
Quả nhiên, m.á.u thuần dương có thể trừ sạch mọi tà ma, lần này tôi đúng là nhặt được bảo vật rồi.
18
Sau khi Giang Tống Hồ hồi phục, cô ấy chính thức ở lại đạo quán, còn Tiết Kiều cũng bái tôi làm sư phụ.
Nhìn Điện Mộc dần lớn lên, tôi hỏi Giang Tống Hồ có muốn để con bé bái sư không.
Một nữ đạo sĩ mang mệnh thuần dương, nghĩ thôi đã thấy ngầu rồi!
Giang Tống Hồ tùy ý đáp: "Tùy anh." Vậy là tôi thuận tay thu nhận Điện Mộc làm đồ đệ, rồi bảo Tiết Kiều: "Sau này đây chính là sư muội của con nha!"
Tiết Kiều nghiêm túc đáp: "Sư phụ, trong đạo môn chỉ có danh xưng sư huynh, sư đệ, không có sư muội."
Tôi thản nhiên phất tay: "Kệ đi, dù sao ta cũng bị sư tổ đuổi ra khỏi đạo quán rồi, chúng ta bây giờ là một nhà, cứ thoải mái chút đi!"
Tiết Kiều bất đắc dĩ, đành ôm Điện Mộc rời đi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc một năm đã qua đi.
Tiết Kiều lên bốn tuổi, Điện Mộc cũng tròn một tuổi, bắt đầu bập bẹ tập nói.
Chúng bắt đầu gọi Giang Tống Hồ là "sư nương" thay vì "tỷ tỷ".
Tôi và Giang Tống Hồ vẫn không có tình yêu, mà giống như người thân hơn.
Chúng tôi bốn người vui vẻ sống ở đạo quán, cho đến một buổi sáng nọ.
Cửa đạo quán bị ai đó gõ mấy tiếng, Tiết Kiều ra mở cửa nhưng chẳng thấy ai, chỉ có một đứa bé gái bị bỏ trước cửa.
Tiết Kiều vội vàng gọi tôi, tôi vừa nghe chuyện liền tức tối từ trong phòng ra.
"Là ai mà vô trách nhiệm thế? Coi chỗ này như trại trẻ mồ côi à?"
Mắng xong, tôi cúi xuống nhìn đứa bé, rồi bế nó lên.
"Ta sẽ không nhận nuôi nó đâu! Khôn hồn thì mau đến mà bế về!"
Nói xong, tôi bế con bé vào trong đạo quán.
Trời lạnh thế này mà lại mặc cho đứa nhỏ phong phanh thế này, đúng là vô trách nhiệm!
Trong tã lót của bé có kẹp một tờ giấy, trên đó viết bát tự của nó.
Tôi nheo mắt nhìn một chút, mệnh thuần âm.
Tôi liếc nhìn Điện Mộc đang ăn cơm, một đứa thuần dương, một đứa thuần âm, cũng thật khéo.
Thôi thì, cứ nhận nuôi vậy. Lỡ sau này Điện Mộc không đè nổi dương khí của mình, cũng có thể cân bằng một chút.
Vạn vật trong trời đất đều phải hướng đến cân bằng, cực âm hay cực dương đều không tốt, chỉ có âm dương điều hòa mới có thể lâu dài.
Giang Tống Hồ từ trong bếp bước ra, thấy tôi lại ôm thêm một đứa trẻ, liền vội vàng tiến lên đón lấy.
"Từ đâu ra vậy?"
Tôi thở dài: "Có người bỏ trước cửa đạo quán, trời lạnh thế này không thể mặc kệ được."
Còn chưa nói xong, cô ấy đã ôm đứa bé vào trong phòng.
"Đặt tên gì đây?" Cô ấy vừa mặc lại áo bông cũ của Điện Mộc cho đứa bé, vừa hỏi tôi.
Tôi nghĩ một lát, đứa trẻ này có bát tự thuần âm, vậy chỉ có thể lấy độc trị độc.
“Gọi là Yêu Nhược đi.”
Chữ "Yêu" đại diện cho cỏ cây tươi tốt, mong rằng con bé có thể lớn lên khỏe mạnh, đồng thời cũng có nghĩa là đoản mệnh, vừa vặn trung hòa với bát tự của con bé, âm dương tiêu trừ, giúp nó trưởng thành thuận lợi.
Chữ "Nhược" lấy từ Bát Nhược, một loài yêu quái, kết hợp với bát tự của con bé, hy vọng nó sau này có thể trấn áp mọi tà ma.
Giang Tống Hồ sống với tôi một năm, ít nhiều cũng hiểu cách tôi đặt tên.
Cô ấy hỏi tôi: "Yêu Nhược cũng phải bái sư à?"
Tôi gật đầu, làm ơn đi, nữ đạo sĩ thuần âm, còn ngầu hơn nữ đạo sĩ thuần dương nhiều!
Giang Tống Hồ quấn chặt Yêu Nhược, cười nói: "Người ta nuôi con trai con gái, còn anh thì hay rồi, toàn nhận đồ đệ."
Tôi hùng hồn đáp: "Thì sao chứ, nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ!"
Cô ấy cười cười, nhéo má Yêu Nhược rồi bước ra ngoài.
Tôi nhìn ra ngoài cửa, tuyết đã rơi rồi.
Tiết Kiều dắt Điện Mộc đùa nghịch trong sân, Giang Tống Hồ bế Yêu Nhược, cười mắng hai đứa cẩn thận một chút.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình không còn cô độc nữa.