Chồn Tinh Giả Phật - Series Cháy Đạo Quán - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-02-28 12:45:23
Lượt xem: 837

15

 

Khi tôi đến nơi, Giang Tống Hồ đã quỳ gối trước đàn tế.

 

Cô ấy quỳ thành kính, toàn thân tỏa ra ánh sáng âm u, lạnh lẽo đến tận xương.

 

Bộ dáng này, hoàn toàn không giống Phật, mà như một dã thần.

 

Tôi đặt Tiết Kiều xuống, nhưng nó lại như bị thôi miên, từng bước đi về phía đàn tế, trên mặt lộ ra nụ cười thành kính.

 

Tôi bấm quyết, lấy ra một lá bùa, dán thẳng lên sau gáy nó:

 

"Tĩnh tâm định mệnh, tà ma tiêu tán! Đi!"

 

Tiết Kiều giật b.ắ.n người, ngã vật xuống đất.

 

Kỳ lạ thật.

 

Cha mẹ nó đã thế thân làm vật tế, tại sao nó vẫn bị Phật Linh Hồ thu hút?

 

Tôi thoáng nghi hoặc, nhưng lúc này không có thời gian nghĩ nữa.

 

Tôi lao thẳng đến đàn tế.

 

Giang Tống Hồ lẩm bẩm đọc chú, trên người lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

 

Làn da cô ấy tái nhợt, khuôn mặt dần biến đổi, đang hóa thành hồ ly!

 

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.

 

Phật Linh Hồ đã đắc đạo, theo quy tắc nhà Phật, đáng lẽ phải từ bi phổ độ, sao có thể năm nào cũng yêu cầu tế sống?

 

Nếu thực sự là vậy, nó đã bị đánh vào địa ngục vô gián từ lâu.

 

Sao có thể tiếp tục làm Phật?

 

Vậy thì…

 

Tôi hít sâu một hơi, đẩy mạnh tượng Phật Linh Hồ xuống đất!

 

"Rầm!"

 

Tượng rỗng ruột, rất nhẹ, vừa đổ xuống, bên trong lăn ra một con chồn vàng!

 

Con chồn này đã có thần thái như con người, thấy tượng bị đổ, nó sợ hãi định bỏ chạy.

 

Tôi lập tức vung kiếm đào chặn đường nó!

 

Nó thấy không trốn được, vậy mà lại quay đầu, quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

 

Nó mở miệng nói…

 

"Ngươi nhìn ta là người hay thần?"

 

Nó đang xin tôi phong thần?

 

Tôi cười lạnh: "Ta thấy ngươi giống một con loli tai thú tóc vàng mắt xanh, cao đúng năm mươi centimet."

 

Chồn vàng: "?"

 

Chỉ nghe một tiếng “Bốp!”, toàn bộ tu vi của nó tan thành mây khói.

 

Loại động vật đi cầu phong này đều như vậy, bạn chỉ có thể trả lời “người” hoặc “thần”.

 

Nếu trả lời “người”, nó sẽ bị mất 50% tu vi, phải tu luyện lại từ đầu.

 

Nếu trả lời “thần”, nó có thể lập tức thành thần, nhưng cũng sẽ bám chặt lấy bạn không rời.

 

Còn nếu trả lời một đáp án khác, toàn bộ tu vi của nó sẽ bị phế sạch, biến thành ác linh, bám theo bạn cho đến khi sinh mệnh bạn cạn kiệt.

 

Vậy nên gặp phải động vật đi cầu phong, cách tốt nhất là coi như không thấy.

 

Chờ một lúc, nó sẽ tự động rời đi.

 

Nhưng có một số con rất cứng đầu, nó có thể ngồi đó đợi mãi, đến khi nào bạn chịu mở miệng mới thôi, thậm chí có thể dày vò bạn đến chết.

 

Những loài cần cầu phong mới thành thần, phần lớn đều đã từng nhiễm máu, không được chính thần thừa nhận, nên mới phải đi cầu phong từ con người.

 

Con chồn vàng này có lẽ đã trốn trong tượng Phật Linh Hồ nhiều năm, hưởng hương hỏa cúng bái, dần dần khai mở linh trí.

 

Nhưng tu luyện bằng hương hỏa quá chậm, vậy nên nó nảy sinh tà niệm.

 

Nó lợi dụng danh nghĩa Phật Linh Hồ, lừa gạt dân làng hiến tế những nam nữ mang mệnh cách đặc biệt.

 

Giang Tống Hồ mệnh mang Tử Vi, Tiết Kiều mệnh mang Thất Sát, cả hai đều là tế phẩm hoàn hảo nhất.

 

Chỉ có điều, nó không ngờ rằng cha mẹ Tiết Kiều lại sẵn sàng hy sinh để đổi mạng cho con mình.

 

Thế nên nó mê hoặc cha mẹ nuôi của Tiết Kiều, khiến bọn họ hạ tử chú, biến nó thành vật tế.

 

Lúc đầu, tôi cứ nghĩ cha mẹ nuôi Tiết Kiều bày trận pháp là để cầu trường sinh, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chon-tinh-gia-phat-series-chay-dao-quan/chuong-7.html.]

Bởi vì loại trận pháp này nếu sơ sẩy sẽ bị phản phệ, một khi thất bại sẽ mất mạng ngay lập tức.

 

Nếu bọn họ thực sự muốn trường sinh, tuyệt đối sẽ không dùng cách này.

 

Nói cách khác…

 

Ngay từ đầu, Tiết Kiều đã bị chồn vàng phong ấn số phận làm vật tế!

 

Nó không từ thủ đoạn nào, thậm chí còn tách một phần nguyên linh nhập vào thân thể Giang Tống Hồ.

 

Tôi nhìn Giang Tống Hồ đang quỳ dưới đất, vẻ mặt thành kính.

 

Có lẽ ngay từ đầu, cô ấy đã biết mình sẽ bị chồn vàng nhập vào, nên mới lấy cớ ở lại đạo quán.

 

Mà chồn vàng vốn có vài nét tương đồng với hồ ly.

 

Hơn nữa, tôi đã mặc định từ đầu rằng Phật Linh Hồ là thật, nên dù cô ấy có dần biến thành mặt hồ ly, tôi cũng không nhận ra điều bất thường.

 

Tiết Kiều thấy tôi đứng im, đột nhiên quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng.

 

"Xin đạo trưởng cứu lấy chị Giang Tống Hồ!"

 

Thằng bé vừa nói vừa dập đầu liên tục.

 

Tôi không động đậy, chỉ cúi xuống nhìn nó: "Nhóc và Giang Tống Hồ, làm thế nào tìm được tôi?"

 

Tiết Kiều cúi đầu đáp: "Sau khi trốn khỏi Linh Hồ thôn, trên đường đi, bọn con nghe nói có một đạo sĩ trừ ma diệt yêu rất giỏi. Nghĩ kỹ lại, làm gì có chuyện Phật cần người sống hiến tế? Phật Linh Hồ nhất định là yêu!"

 

"Vì vậy, bọn con định đi tìm người. Nhưng không ngờ giữa đường lại gặp một cặp vợ chồng tự xưng là chú thím của con, muốn nhận con làm con nuôi."

 

"Ban đầu con không muốn theo họ, nhưng chị Giang Tống Hồ lại bảo rằng theo họ sẽ tốt hơn, rồi ép con đi theo."

 

Nó ngừng một chút, rồi quay đầu nhìn Giang Tống Hồ, giọng nghẹn ngào: "Còn chị ấy thì đi tìm cách tiếp cận người."

 

"Nhưng bọn con không ngờ, cha mẹ nuôi kia cũng muốn g.i.ế.c con. Chị ấy giả vờ mộng du, dẫn dắt người cứu con."

 

"Chúng con… thật sự không có ác ý… Chúng con chỉ muốn sống sót thôi…"

 

Tôi thở dài, xoa đầu nó rồi đỡ thằng bé dậy.

 

Lúc này, con chồn vàng mất hết tu vi cũng run rẩy bò dậy.

 

Nó trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận, rồi đột ngột cất giọng người:

 

"Tên nhóc kia! Ta nể ngươi là người học đạo, lại có chút bản lĩnh, nên mới đến cầu phong."

 

"Nếu ta thành thần, có thể giúp ngươi một tay trên con đường tu đạo!"

 

"Nhưng ngươi lại không biết điều, vậy thì đừng trách ta không khách khí!"

 

Dứt lời, nó đứng thẳng hai chân, lao thẳng vào một thân cây.

 

"Không hay rồi!" Tôi thầm kêu lên.

 

Tôi mải lo rằng nó mất hết tu vi, lại quên mất rằng nó đã hưởng hương hỏa suốt bao năm, lại còn được người sống hiến tế, nó có thể tu luyện theo đường quỷ đạo!

 

Tôi lập tức lao tới, nhưng bị một luồng hắc khí hất văng ra!

 

Luồng hắc khí lao thẳng về phía Giang Tống Hồ!

 

Nó muốn đoạt xá!

 

Tôi rút kiếm đào, đồng thời đưa chuỗi tiền Ngũ Đế cho Tiết Kiều, dặn dò: "Đứng yên, dù thế nào cũng không được làm rơi chuỗi tiền này!"

 

Tiết Kiều ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lo lắng nhìn Giang Tống Hồ.

 

Ngay khoảnh khắc hắc khí chạm vào cô ấy, nó lập tức bị b.ắ.n ngược ra!

 

Tôi khoanh tay, nhếch mép cười lạnh.

 

Trên đường tới đây, tôi đã lặng lẽ đưa bùa hộ thân cho Giang Tống Hồ, để đề phòng bất trắc.

 

Quả nhiên, đã có chuyện xảy ra.

 

Giang Tống Hồ lúc này cũng tỉnh táo lại, ánh mắt khôi phục sự thanh tịnh.

 

Ngay khi chồn vàng chết, nó đã mất đi tư cách thần linh, Giang Tống Hồ cũng không còn bị nó khống chế.

 

Thật đáng tiếc…

 

Nó đã có thần cách, nếu chịu khó tu hành hương hỏa vài nghìn năm, chưa biết chừng có thể thực sự trở thành thần.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nhưng nó lại chọn tà đạo, vậy thì không thể trách ai được!

 

Hắc khí thấy không nhập được vào Giang Tống Hồ, bèn hóa thành thực thể, hiện ra nguyên hình con chồn vàng, nhưng trong miệng toàn là răng nanh sắc nhọn.

 

Nó hét lên, lao thẳng về phía tôi!

 

Tôi lùi một bước, nhanh chóng kết ấn.

 

"Phong hỏa lôi điện! Hỏa!"

 

Loading...