Chồn Tinh Giả Phật - Series Cháy Đạo Quán - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-02-28 12:45:14
Lượt xem: 852

Lần này chỉ tạm thời đuổi vị thần kia đi, nhưng e rằng chẳng bao lâu nữa, người đó lại quay về.

 

Tiết Kiều gật đầu.

 

Bôi thuốc xong, nó định rời đi nhưng lại do dự một chút, rồi trèo thẳng lên giường tôi.

 

Tôi: "……"

 

Thằng nhóc này… đúng là biết chọn chỗ ngủ thật.

 

13

 

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì Tiết Kiều đã biến mất.

 

Tôi rửa mặt đánh răng, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

 

Sau khi chỉnh trang xong, như thường lệ, tôi đến Tam Thanh điện để dâng hương.

 

Vừa bước vào, tôi lập tức nhận ra có chuyện không ổn.

 

Nhà tôi bị trộm!

 

Chỗ đặt tượng Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn bị thay bằng một pho tượng Phật lạ hoắc.

 

Chỗ của Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn bị đổi thành một tượng Quan Âm. 

 

Nhưng đây là Quan Âm gì chứ? Khuôn mặt lại giống hồ ly, đầy vẻ từ bi nhưng cũng quái dị và đáng sợ.

 

Chỉ có Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn vẫn còn nguyên tại chỗ.

 

Ba vị này ghép lại với nhau, trông sao cũng thấy kỳ quái.

 

Lúc này, Tiết Kiều không biết từ đâu xuất hiện sau lưng tôi.

 

"Chú, cái này là chị Giang Tống Hồ…"

 

Nó chưa nói hết câu, bên ngoài đột nhiên có một cái xẻng bay vào.

 

"Nhóc nói bậy gì đó!"

 

Giang Tống Hồ tức giận lao vào.

 

"Chị vừa ngủ dậy đã thấy như vậy rồi! Sao lại là chị?"

 

Tiết Kiều bị cô ấy quát, co rúm người lại, nhưng vẫn lí nhí phản bác:

 

"Rõ ràng là chị mà… Sáng sớm nay, chị nhắm mắt đi ra khỏi phòng, còn khỏe bất thường, bê cả tượng thần ra ngoài, ném vào nhà chứa củi. Sau đó lại mang hai cái tượng này vào đặt ở đây."

 

Giang Tống Hồ kích động, trông có vẻ thực sự bị oan.

 

"Chị không có! Chị ngủ thẳng đến chín rưỡi! Sao có thể là chị được?"

 

Tôi ngắt lời cô ấy: "Đạo quán có camera, xem là biết ngay."

 

Chuyện cái camera này cũng hay ho lắm.

 

Mấy năm trước, quán đạo này hay bị trộm vặt. 

 

Tôi nhịn mấy lần rồi, nhưng đến khi kẻ đó lấy mất gói bún ốc cuối cùng của tôi thì tôi hết chịu nổi!

 

Lúc đó tôi còn sợ kẻ đó lại trộm bún ốc lần nữa, nên cố tình để lại hai mươi tệ, hy vọng kẻ đó cầm tiền đi mua mà tha cho bún ốc của tôi.

 

Kết quả, kẻ đó không lấy tiền! Lại chỉ trộm mỗi bún ốc!

 

Thế là tôi bực quá, lắp luôn camera ở trước sân đạo quán.

 

Nghe tôi nói vậy, Giang Tống Hồ lập tức bảo: "Xem thì xem!"

 

Trong camera, lúc 5 giờ sáng, Giang Tống Hồ mở cửa phòng bước ra.

 

Cô ấy nhắm mắt, hai tay kết thủ ấn Quan Âm Lan Hoa, từng bước đi vào Tam Thanh điện.

 

Lát sau, cô ấy ôm theo hai pho tượng Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn đi ra.

 

Cô ấy ném hai pho tượng vào nhà chứa củi, rồi từ trong đó mang ra hai pho tượng quái dị, trang trọng đặt vào đạo quán.

 

Tôi quay đầu nhìn Giang Tống Hồ.

 

Mặt cô ấy tái nhợt, miệng lẩm bẩm: "Sao lại thế này…Tôi không nhớ gì cả…"

 

Phía sau, Tiết Kiều tủi thân nói: "Con đã bảo là chị ấy mà."

 

Tôi nhớ lại hành vi kỳ lạ của cô ấy tối qua, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cô chắc là bị dã thần nhập. Trước đây cô đã từng gặp chuyện gì?"

 

Giang Tống Hồ do dự, hé miệng nhưng không nói gì.

 

Tiết Kiều chớp chớp mắt, bỗng nhiên lên tiếng: "Chị Giang Tống Hồ trước kia từng mặc hỉ phục đỏ, vào núi Hồ."

 

Tôi cau mày: "Con biết chuyện này từ đâu?"

 

Tiết Kiều chợt nhận ra mình lỡ lời, vội cúi gằm xuống.

 

Giang Tống Hồ trừng mắt nhìn nó, rồi quay sang tôi.

 

Thấy không giấu được nữa, cô ấy thở dài: "Xin lỗi… Tôi với nó giấu anh một chuyện."

 

Tôi nhướn mày, dựa vào tường, khoanh tay: "Nói đi, đã giấu tôi chuyện gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chon-tinh-gia-phat-series-chay-dao-quan/chuong-6.html.]

 

Xem ra, hai người này thực sự có bí mật.

 

Quẻ của tôi không sai.

 

Giang Tống Hồ do dự hồi lâu, cuối cùng nói khẽ: "Tôi và nó… là tế phẩm trốn khỏi Linh Hồ Sơn."

 

Tôi chợt hiểu ra.

 

Linh Hồ Sơn, tương truyền là vùng đất thờ phụng linh hồ, vì vậy mà có tên này.

 

Tượng Phật linh hồ nơi đó tôi cũng từng nghe qua. Người ta bảo rằng đó là vị Phật từ bi, bảo hộ một phương.

 

Nhưng cũng có lời đồn rằng muốn Phật linh hồ hiển linh thì phải có tế phẩm.

 

Tôi luôn cho rằng đây chỉ là chuyện nhảm nhí.

 

Nhưng giờ xem ra… không đơn giản vậy.

 

Chuyện này khó rồi.

 

Phật linh hồ đã tồn tại ngàn năm, sớm không còn là dã thần vô danh. Nó đã hưởng hương hỏa, trở thành Phật chính thức.

 

Nếu Giang Tống Hồ thực sự bị Phật linh hồ nhập, vậy chỉ có cách đưa cô ấy trở lại thôn Linh Hồ, cầu khẩn Phật linh hồ.

 

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó sai sai…

 

Mà lại không rõ là sai ở đâu.

 

"Trước hết, chúng ta quay về thôn Linh Hồ."

 

Tiết Kiều đột nhiên bật khóc: "Chú ơi, bọn con trốn khỏi thôn Linh Hồ. Giờ mà quay lại chẳng phải là đi tìm c.h.ế.t sao?"

 

Tôi xoa đầu nó: "Yên tâm, có tôi ở đây."

 

Trước đó, tôi đã nghe trưởng thôn kể rằng cha mẹ Tiết Kiều vì không muốn nó trở thành vật tế, đã tự nguyện thế thân cho con.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Vậy nên, xét về lý, Tiết Kiều không còn là tế phẩm nữa.

 

Nhưng Giang Tống Hồ thì lại là một vấn đề lớn.

 

Nhìn hai pho tượng Phật bị cô ấy đổi đi, tôi bỗng thấy buồn cười.

 

Dám nhập vào người tôi để ăn trộm tượng nhà tôi, còn cả gan thay Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn của tôi bằng hai cái tượng quái dị này?

 

Tốt lắm.

 

Tôi sẽ san bằng sào huyệt của các người!

 

14

 

Thôn Linh Hồ không xa, lái xe một tiếng là đến nơi.

 

Vừa xuống xe, Giang Tống Hồ và Tiết Kiều trông thấy rõ là ỉu xìu.

 

Tôi vỗ vai hai người bọn họ: "An tâm đi, thế kỷ 21 rồi, chẳng lẽ bọn họ dám bắt người giữa ban ngày?"

 

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe trong thôn có tiếng hét: "Giang Tống Hồ về rồi! Mau bắt nó dâng cho Phật Linh Hồ thành thân! Phật Linh Hồ đang trách tội kìa!"

 

Mẹ nó, có thật à?

 

Tôi vội kéo hai người quay lại xe, nhưng chỉ trong vài phút, xe tôi đã bị vây kín trước sau.

 

Tôi nghiến răng, đạp ga lao thẳng vào rừng núi!

 

Đúng là chủ quan quá!

 

Tôi đã nghĩ đám người ngu muội này sẽ bỏ qua cho Giang Tống Hồ sao?

 

Nếu cô ấy thực sự gặp chuyện gì, tôi không biết phải đối diện với chính mình thế nào nữa.

 

Trong xe, Giang Tống Hồ im lặng suốt quãng đường.

 

Từ gương chiếu hậu, tôi thấy vẻ mặt cô ấy dần thay đổi, ánh mắt mang theo sát khí, nhưng sắc mặt lại từ bi như Phật, trông quỷ dị đến cực điểm.

 

Lúc này, tôi mới giật mình nhận ra, thôn Linh Hồ gần tượng Phật Linh Hồ như vậy, mà Giang Tống Hồ lại từng là vật tế, lẽ nào cô ấy đang bị ảnh hưởng?

 

Tiết Kiều ngồi ghế phụ, khuôn mặt hoảng hốt, nó cũng đã nhận ra sự khác lạ của cô ấy.

 

Tôi đã đi sâu vào núi, bỏ xa đám người phía sau.

 

Nhưng Giang Tống Hồ đã hoàn toàn biến đổi, tay trái kết thủ ấn hoa sen, tay phải đặt tư thế nâng sen, đôi mắt khép hờ, thần sắc như một vị Phật.

 

Nhưng… cực kỳ tà dị!

 

Sợ cô ấy đột ngột ra tay với Tiết Kiều, tôi lập tức đạp phanh dừng xe!

 

Vừa dừng lại, cô ấy bật mở cửa xe, lao thẳng vào rừng sâu.

 

Tôi ôm lấy Tiết Kiều, cũng vội đuổi theo.

 

Nó bấu chặt lấy tôi, ánh mắt hoang mang nhìn về hướng Giang Tống Hồ biến mất:

 

"Đó là nơi tế lễ Phật Linh Hồ."

 

Tôi bỏ lại xe, chạy theo.

 

Loading...