Chồn Tinh Giả Phật - Series Cháy Đạo Quán - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-02-28 12:45:04
Lượt xem: 893
Câu hỏi này khiến mấy viên cảnh sát mắt đỏ hoe, họ vội vàng quyên góp mấy nghìn tệ, đưa cho trưởng thôn bảo mua ít đồ ăn cho nó.
Tôi khoanh tay đứng một bên nhìn màn trình diễn của nó, cười lạnh.
Giang Tống Hồ cũng rưng rưng nước mắt hỏi tôi:
"Đạo trưởng, chúng ta có thể nhận nuôi Tiết Kiều không? Thằng bé thực sự rất đáng thương."
Tôi quay đầu nhìn cô ấy: "Sao? Lúc tiến hóa cô không mọc não à? Nhìn không ra nó đang giả vờ sao?"
Khóe miệng Tiết Kiều sắp kéo đến tận mang tai, khóc thì to nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.
"Nhưng mà…" Giang Tống Hồ lên tiếng, "Dù nó có giả vờ đau buồn, thì cha mẹ nuôi của nó thực sự đã chết. Giờ nó không còn nhà nữa."
Nghe cô ấy nói vậy, tôi trầm mặc, nhìn Tiết Kiều hồi lâu.
Cuối cùng, tôi đưa ra một quyết định trái với mong muốn an hưởng tuổi già của mình.
"Thôi được rồi, tôi sẽ nhận nuôi nó."
"Đứa nhỏ này mang mệnh Thất Sát, khắc cha, khắc mẹ, khắc anh chị em. Tôi muốn xem thử, mạng nó có cứng đến mức khắc c.h.ế.t được tôi không."
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên sẩy chân, cả người ngã sấp xuống đất.
Tôi: "…"
Phải nói là, Thất Sát đúng là lợi hại thật.
Giang Tống Hồ vội đỡ tôi dậy. Tôi tập tễnh đi đến trước mặt Tiết Kiều, hỏi: "Nhóc con, muốn đi theo tôi không?"
Tiết Kiều ngẩng đầu nhìn tôi: "Mỗi bữa đều được ăn no chứ?"
Tôi dừng một chút, đưa tay xoa đầu nó: "Thế này đi, chỉ cần tôi có đồ ăn…"
Nó tràn đầy mong đợi nhìn tôi.
"…thì nhóc sẽ có bát để rửa."
Tiết Kiều: "…"
11
Tôi và Giang Tống Hồ giúp nó hoàn tất thủ tục nhận nuôi, đơn giản chôn cất cha mẹ nuôi của nó, rồi cùng nhau trở về đạo quán.
Trên đường đi, cuối cùng Tiết Kiều cũng kể lý do vì sao nó lại hận cha mẹ nuôi đến vậy.
Nó vốn biết mình mang mệnh Thất Sát.
Cha mẹ nuôi của nó thực chất là chú thím ruột. Mấy năm trước, họ tin vào một tà giáo nào đó, nói rằng chỉ cần thực hiện một số nghi lễ hiến tế, sẽ được thần ban phước, có được sự bất tử.
Mà mệnh Thất Sát của nó lại chính là vật hiến tế quan trọng nhất trong nghi thức ấy.
Ban đầu, nó không hề biết chuyện này.
Nhưng nó sinh ra đã có mắt âm dương, có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Lâu dần, nó kết thân với đám quỷ ấy, trở thành bạn bè.
Sau đó, khi cặp vợ chồng kia bí mật bàn bạc chuyện dùng nó làm vật tế, những quỷ hồn ấy đã báo cho nó biết.
Vì vậy, nó đã lấy m.á.u thịt Thất Sát của mình làm giá, nhờ con quỷ xám mê hoặc cha mẹ nuôi, khiến họ c.h.ế.t vì "tai nạn" trước khi kịp tế nó.
Dù sao thì, trong mắt người ngoài, cái c.h.ế.t của họ cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng không ngờ, tôi lại bất ngờ xen vào, cứu cha mẹ nuôi của nó một mạng.
Thế nên, nó vẫn không thoát khỏi số phận bị làm vật tế.
May mắn thay, tôi lại ra tay cứu nó một lần nữa.
Nếu không, giờ này nó đã trở thành bàn đạp trên con đường "trường sinh" của cha mẹ nuôi rồi.
"Nhóc con làm càn."
Tôi nói xong, bế bổng Tiết Kiều lên.
"Thôi được rồi, sau này theo tôi đi, giúp tôi giặt quần áo, nấu cơm, tôi bảo đảm nhóc được bình an."
Tiết Kiều tựa đầu vào n.g.ự.c tôi, ậm ừ một tiếng.
12
Lúc về đến đạo quán, trời đã quá nửa đêm. Một ngày phải xử lý quá nhiều chuyện, ai nấy đều mệt rã rời.
Tôi lấy mấy gói mì ăn liền đã mua từ trước, mỗi người một gói, ăn xong thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Tôi tưởng mọi chuyện coi như đã chấm dứt.
Nhưng đột nhiên, tôi thấy n.g.ự.c khó chịu, tim đập dồn dập.
Nhắm mắt, tôi bấm ba con số, bắt đầu bói bằng Tiểu Lục Nhâm.
Kết quả: Không vong – Không vong – Xích Khẩu.
Đại hung!
Tôi giật mình, đúng lúc đó bên ngoài vang lên một tiếng hét thê lương.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Chỉ thấy Giang Tống Hồ đang nhắm mắt, trên tay cầm một con d.a.o phay, lưỡi d.a.o còn vương máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chon-tinh-gia-phat-series-chay-dao-quan/chuong-5.html.]
Tiết Kiều thì ôm cánh tay, hoảng hốt chạy về phía tôi.
"Chú! Chị Giang Tống Hồ muốn g.i.ế.c con! Cứu con với!"
Tôi nhìn kỹ, thấy trên mặt Giang Tống Hồ không hề có hắc khí, không giống bị quỷ nhập.
Tay phải cô ấy cầm d.a.o phay, tay trái kết thủ ấn Quan Âm Lan Hoa, đặt trước ngực.
Trên mặt cô ấy cũng có vết máu.
Tư thế kỳ lạ này, phối hợp với con d.a.o sắc lạnh trong tay, tạo nên một vẻ đẹp vừa thần thánh vừa yêu mị khó diễn tả.
Cô ấy tựa như một nữ Bồ Tát thoát tục, khuôn mặt tràn đầy từ bi thương xót chúng sinh, nhưng lưỡi d.a.o trong tay lại toát ra sự tàn nhẫn vô tình.
"Chị ấy… sao vậy?" Tiết Kiều sợ hãi, ôm chặt lấy chân tôi.
Dù sao nó cũng chỉ mới ba tuổi.
Tôi thở dài, nhặt sợi dây thừng dưới đất lên, nói với nó:
"Chạy ngay vào phòng ta, khóa cửa lại, không được ra ngoài."
Tiết Kiều ngoan ngoãn gật đầu, lập tức chạy đi làm theo.
Tôi lại thở dài, nhìn Giang Tống Hồ đang lao về phía mình, cảm thán: "Đắc tội rồi."
Nói rồi, tôi vung dây thừng ra.
Vòng dây lập tức quấn chặt lấy eo cô ấy, nhưng cô ấy cũng nhanh chóng vung d.a.o c.h.é.m về phía tôi.
Tôi lập tức vung tay chặt vào cổ tay cô ấy, con d.a.o rơi xuống đất.
Tôi nhanh chóng trói c.h.ặ.t t.a.y cô ấy lại, rồi buộc chặt thêm lần nữa.
Cô ấy điên cuồng giãy giụa, nhưng sức lực giữa nam và nữ vẫn có sự chênh lệch.
Tôi chẳng tốn bao nhiêu sức đã trói cô ấy gọn ghẽ.
Giang Tống Hồ vẫn nhắm chặt hai mắt, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tay trái cô ấy vẫn giữ nguyên thủ ấn Quan Âm Lan Hoa trước ngực, tay phải vốn cầm d.a.o giờ thành nắm đ.ấ.m rỗng, đặt ở bên hông.
Tôi niệm chú: "Tự thanh như phong, phong khu tà súy, tán!"
Dứt lời, tôi dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên ấn đường của cô ấy.
Giang Tống Hồ như bị rút cạn sức lực, cả người đổ sụp xuống.
Tôi quay về phía phòng Tiết Kiều, gọi lớn: "Lấy cho tôi một chậu nước nóng."
Tiết Kiều nhanh chóng bưng một chậu nước ra.
Tôi nhìn nó, ra hiệu bằng ánh mắt, nó hiểu ý, liền dốc cả chậu nước lên đầu Giang Tống Hồ.
Bên kia, Giang Tống Hồ vừa bị nước nóng dội xuống, liền giật mình mở mắt.
Ánh mắt cô ấy đã trong trẻo trở lại, không còn vẻ quỷ dị nữa.
"Đạo trưởng? Chuyện gì vậy?"
Giang Tống Hồ hỏi tôi.
Tôi thản nhiên ngoáy tai, nhàn nhạt đáp: "Không có gì, ngủ sớm đi."
Nói xong, tôi quay người trở về phòng.
Vừa vào đến nơi, tôi lập tức ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Giang Tống Hồ không phải bị quỷ nhập, mà là bị thần nhập.
Bảo sao lúc nãy cô ấy lại mang tư thế của Quan Âm, còn toát ra một luồng khí tức vừa thần thánh vừa kỳ dị như vậy.
Nhưng không biết đó là thần ở đâu, tại sao lại làm ra chuyện này.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
Tiết Kiều bước vào.
Tôi vội đứng bật dậy, giả vờ như không có chuyện gì.
Người có thể yếu, nhưng sĩ diện thì không thể mất.
"Chú, con hình như… bị c.h.é.m trúng rồi…"
Nó vừa nói vừa bỏ tay khỏi mông.
Không khí lập tức tràn ngập mùi m.á.u tanh.
Tôi nhanh chóng tiến lên kiểm tra.
Hèn chi lúc đầu trên mặt Giang Tống Hồ có vết máu, hóa ra là từ vết thương trên m.ô.n.g Tiết Kiều.
Mông nó có một vết cắt, không sâu nhưng khá dài.
Tôi lấy thuốc kim sang ra bôi cho nó, nó cắn răng, không kêu một tiếng.
Tôi thở dài: "Dạo này tránh xa Giang Tống Hồ một chút, cô ấy không ổn định lắm."
Tôi vẫn chưa tìm ra lý do vì sao cô ấy bị nhập.