Chồn Tinh Giả Phật - Series Cháy Đạo Quán - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-28 12:44:21
Lượt xem: 985
Có vẻ tôi hơi lớn giọng rồi. Đạo quán này lâu nay chỉ có một mình tôi sống, tôi cũng không giỏi giao tiếp với người khác. Xem chừng tôi đã làm hỏng bầu không khí giữa hai người chúng tôi.
Nhưng mặc kệ, dù sao cô ấy đang ở nhờ đạo quán của tôi, nếu thật sự giận thì tôi xin lỗi là được.
Sau khi cô ấy ngồi vào bàn, tôi tiếp tục ăn cơm. Giang Tống Hồ vẫn có chút lưỡng lự, không dám gắp thức ăn.
Thấy vậy, tôi chỉ biết thở dài, nhanh chóng ăn xong bữa, rồi đẩy phần còn lại về phía cô ấy.
“Ăn đi, đừng để lãng phí, tôi đi nghỉ trước.”
Giang Tống Hồ mắt sáng lên, vui vẻ gật đầu.
Tôi nhìn cô ấy ăn một lúc lâu, trong mắt bất giác lộ ra ý cười mà chính mình cũng không nhận ra.
Cô gái này, ăn cơm trông như một chú heo con vậy.
6
Nửa đêm, tôi vốn đã ngủ say, nhưng đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c nặng trĩu, đây không phải là điềm lành.
Tôi vội vàng bật dậy.
Bên kia, Giang Tống Hồ cũng đã thức, cô ấy đứng ở cửa phòng tôi, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm:
“Vãng sinh nan, nan vãng sinh, nhược đắc trường sinh, khả bất vãng sinh.”
(Đầu thai khó, khó đầu thai, nếu được trường sinh, chẳng nguyện đầu thai.)
Cô ấy đang mộng du!
Dù đôi mắt vẫn nhắm nhưng khi thấy tôi bước ra, cô ấy lại khẽ gật đầu với tôi.
Tôi đè nén nghi hoặc trong lòng, định bước lên xem xét thì cô ấy đột ngột lùi lại một bước.
Tôi bị giật mình, còn chưa kịp trách mắng thì cô ấy đã xoay người, đi thẳng ra khỏi đạo quán.
Bước chân không nhanh không chậm, như thể đang cố ý chờ tôi đi theo.
Tôi chần chừ một chút, bấm quẻ bằng tiểu lục, quẻ hiện lạc không vong, đây không phải là điềm lành.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định đi theo cô ấy.
Giang Tống Hồ rời khỏi đạo quán, đi đến trước cửa một ngôi nhà trong thôn rồi dừng lại.
Sau đó, cô ấy xoay người đối diện với tôi, mắt vẫn nhắm nghiền.
Tôi vừa định mở miệng hỏi thì cảnh tượng bên trong nhà làm tôi c.h.ế.t sững.
Chỉ thấy đứa trẻ tên Tiết Kiều ban ngày bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân bằng dây đỏ, treo ngược lên xà nhà.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Miệng nó bị nhét một lá bùa vàng, bên ngoài lại quấn chặt bằng băng keo đen.
Ngay bên dưới đầu nó là một con d.a.o sắc nhọn dựng đứng. Nếu nó rơi xuống, lưỡi d.a.o sẽ đ.â.m xuyên qua bách hội huyệt trên đỉnh đầu.
Tôi liếc nhìn vào trong nhà, không có ai.
Bèn lấy thẻ căn cước từ trong túi ra, lách qua khe cửa, nhẹ nhàng đẩy lên.
“Cạch.”
Ổ khóa mở ra.
Loại cửa kiểu cũ này rất dễ mở, chỉ cần dùng thẻ cạy lõi khóa ra là có thể mở được.
Cửa vừa mở, tôi lập tức đẩy cửa bước vào.
Đứa trẻ kia vốn đã từ bỏ giãy giụa, chuẩn bị đón nhận cái chết, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng động, nó quay phắt đầu lại, nhìn thấy tôi.
Đôi mắt lập tức sáng rực.
Tôi bước lên một bước, đá văng con d.a.o sắc đang dựng đứng trên mặt đất, rút kiếm gỗ đào, c.h.é.m đứt dây đỏ trói trên người nó.
Tiết Kiều đầy mong đợi, nghĩ rằng tôi sẽ đỡ lấy nó.
Rồi chỉ nghe “Bịch” một tiếng.
Nó rơi thẳng xuống đất.
Đùa à? Còn mong tôi đỡ nó? Nằm mơ đi.
Thằng nhóc này cũng cứng cỏi thật, ngã từ độ cao thế này mà chẳng hề rên một tiếng, thậm chí còn bất động.
Tôi bước lại gần, cúi xuống nhìn, thấy Tiết Kiều nhắm chặt mắt.
Tôi đá nhẹ nó hai cái. Không có phản ứng.
À… không phải nó mạnh mẽ, mà là bị ngã đến bất tỉnh rồi.
Ngoài cửa, Giang Tống Hồ vẫn nhắm mắt, nhưng miệng đã ngừng lẩm bẩm.
Tôi bế Tiết Kiều lên, quay người bước ra ngoài.
Ở góc tôi không nhìn thấy, Giang Tống Hồ lặng lẽ mở mắt, không hề giống người đang mộng du chút nào.
Tôi mang Tiết Kiều về đạo quán.
Nếu tôi đoán không sai, thằng bé này hẳn là vật tế trong một nghi thức nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chon-tinh-gia-phat-series-chay-dao-quan/chuong-3.html.]
Bây giờ lễ vật đã bị tôi mang đi, kẻ thực hiện nghi thức này chắc chắn sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Tôi nhìn gương mặt bất tỉnh vì ngã của Tiết Kiều, bật cười.
Thằng nhóc này, cũng biết tìm viện trợ đấy chứ.
Giang Tống Hồ đã “mộng du” về phòng, tiếp tục ngủ.
Trông cô ấy cứ như đang cố ý mộng du chỉ để cứu Tiết Kiều vậy.
Tôi nghĩ về tên của hai người họ, bấm tay tính một quẻ, kết quả ra một quẻ tiểu cát.
Xem ra hai đứa này có quen biết nhau, nhưng cũng không có gì xấu xảy ra.
Tôi quẳng Tiết Kiều vào gian nhà nhỏ bên cạnh, rồi quay về phòng mình.
Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc rồi.
Nghĩ vậy, tôi nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
7
Hôm sau, trời còn chưa sáng, trong thôn chợt vang lên một tiếng thét kinh hoàng:
“Có người c.h.ế.t rồi! Mau tới xem đi!”
Tôi bị tiếng la hét đánh thức, bực bội bò dậy khỏi giường.
Lúc bước ra khỏi phòng, liền thấy Tiết Kiều và Giang Tống Hồ đã đứng ngay cửa đạo quán, mở sẵn cửa để hóng chuyện.
Thấy tôi đi ra, Tiết Kiều hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây?”
Giọng thằng bé non nớt nhưng giữa đôi mày lại mang theo nét trưởng thành không phù hợp với độ tuổi, như thể trong thân thể nhỏ bé này đang chứa linh hồn của một ông lão.
Tôi thuận tay đóng cửa đạo quán lại, chặn tầm nhìn của hai người.
“Hôm qua con ngã bất tỉnh, tôi liền đưa con về đây thôi.”
Nói xong, tôi cúi đầu nhìn Tiết Kiều, lắc lắc đầu.
“Chậc, ngã từ độ cao này mà bất tỉnh luôn, con có phải là… hơi yếu quá không đấy?”
Tiết Kiều lườm tôi một cái, bực bội khoanh hai tay ra sau lưng: “Tôi mới ba tuổi, yếu thì đã sao chứ.”
Giang Tống Hồ nhìn chúng tôi một lúc, định mở miệng nói gì đó, nhưng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Đạo trưởng! Đạo trưởng Tất Linh! Không hay rồi, mau ra xem đi! Cả hai vợ chồng nhà họ Tiết đều c.h.ế.t rồi!”
Là giọng của trưởng thôn.
Cái thôn này cũng lạ thật, có người c.h.ế.t thì không báo quan trước, lại chạy đến tìm đạo sĩ.
Tôi quay đầu nhìn Tiết Kiều.
Nó nghe tin hai vợ chồng Tiết đã chết, chẳng những không có vẻ đau lòng, mà ngược lại, còn như trút được gánh nặng.
“Này, cha mẹ nuôi của con c.h.ế.t rồi, con không buồn à?” Tôi hỏi.
Tiết Kiều liếc tôi một cái, đáp: “Buồn chứ, tôi buồn c.h.ế.t đi được.”
Nói thật, nếu không tận mắt thấy khóe miệng nó gần như nhếch đến tận mang tai, tôi có khi đã tin lời nó rồi.
Tôi xoa xoa đầu nó: “Con có buồn hay không cũng được, dù sao hai người đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Nhưng lát nữa ra khỏi đạo quán, thì nhớ phải tỏ vẻ một chút.”
Tiết Kiều nhìn sang Giang Tống Hồ.
Giang Tống Hồ khẽ gật đầu.
Lúc này nó mới lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Tặc, giờ hai đứa này trao đổi tín hiệu mà chẳng thèm tránh tôi luôn à?
Với lại, từ bao giờ mà bọn họ thân thiết đến vậy rồi?
Tôi định hỏi, nhưng bên ngoài tiếng gọi càng lúc càng gấp gáp: “Đạo trưởng Tất Linh! Mau đến xem đi!”
Tiếng đập cửa cũng ngày càng lớn.
Hết cách, tôi đành ra mở cửa.
Trưởng thôn mồ hôi đầm đìa, thấy tôi liền vội vàng kéo tôi ra ngoài.
Tiết Kiều và Giang Tống Hồ cũng nhanh chóng theo sau.
Trưởng thôn nhìn thấy Tiết Kiều, thoáng ngạc nhiên:
“Ơ? Đây không phải là đứa trẻ nhà họ Tiết sao? Sao lại ở đây?”
Tôi lập tức bịa bừa một lý do:
“Hôm qua hai vợ chồng họ Tiết không phải là bị trúng tà sao? Tôi lo đứa nhỏ này có thể gặp nguy hiểm, nên đưa nó về đạo quán ở tạm.”
Trưởng thôn gật gù, tiếp tục kéo tôi đi.
Ông ta nhìn sang Giang Tống Hồ, trong mắt hiện lên vẻ kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã giấu đi.