Chơi Chán Rồi - C3
Cập nhật lúc: 2024-03-23 10:06:31
Lượt xem: 366
Tôi cố gắng bước tới trước cửa, vừa định kéo nắm tay cầm thì cửa liền bị mở ra, bóng dáng cao lớn của Phó Đông Lâm xuất hiện ngay trước mắt.
Giống như vừa chạy bộ cầu thang mấy tầng liền, anh thở hổn hển, đôi mắt đỏ au kéo lấy tay tôi liền chạy.
Tiếng bàn ghế loảng xoảng sau lưng truyền đến khiến người khác đổ mồ hôi lạnh.
Phó Đông Lâm kéo tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Còn chưa đợi chúng tôi xuống lầu, tòa nhà đã lắc lư không chịu nổi, kèm theo đó là tiếng gió rít và tiếng mưa.
Bước chân của Phó Đông Lâm đình trệ, lối ra của cầu thang bị chăn lại bởi trần nhà không biết đã rơi xuống từ lúc nào.
Chúng tôi chỉ có thể đi đường vòng tìm khu vực an toàn để đảm bảo có thể sống sót cho đến khi đội cứu hộ đến.
Lúc tảng đá rơi xuống, Phó Đông Lâm dấn người tới che cho tôi, còn không quên nói: “Bạch Hòa Gia, mở mắt nhìn cho rõ người có thể cứu em là tôi hay Tần Trạch mà em tâm tâm niệm niệm!”
Nghe vậy tôi chớp mắt, nước mắt không kìm được rơi xuống, nghẹn ngào hỏi: “Anh có bị đau ở đâu không?”
Mặc dù chưa bị rơi trúng nhưng rất có khả năng sẽ bị thương nếu không tránh kịp.
Phó Đông Lâm hiển nhiên bị nước mắt trên mặt tôi làm hoảng sợ, cũng không bá đạo cậy mạnh nữa, nhích người lại gần rồi lúng túng lau nước mắt cho tôi, “Em khóc gì chứ?”
Tôi giữ tay anh, co người lại để anh thấy thoải mái hơn.
Chỉ dựa vào việc anh bất chấp tính mạng quay lại cứu tôi, ngọn lửa vốn đã tắt lại một lần nữa được thắp lên, nhanh chóng lan rộng.
“Phó Đông Lâm, tôi có chút sợ.”
Nghe vậy người đàn ông lập tức cười nhạo một tiếng, nhìn thoáng qua đôi mắt ướt nhẹp của tôi, mím môi nói, “Giả tạo như vậy, có tôi rồi sợ cái gì?”
Tôi tự động bỏ qua câu trước, tiếp tục nhìn anh một cách tội nghiệp.
“Phó Đông Lâm, anh ôm tôi chút đi?”
“...Bạch Hòa Gia, tôi vừa rời đi một lúc em liền hoán đổi nhân cách à?”
Miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
Bầu không khí ấm áp không dễ gì tạo ra ngay tức khắc bị đập vỡ, tôi khó có thể giữ cho khóe miệng mình không nhếch lên.
“Không ôm thì thôi.” Nói rồi liền muốn rút bàn tay đang bị anh nắm chặt ra.
Cảm nhận được động tác của tôi, Phó Động Lâm càng siết chặt hơn, trừng mắt nhìn tôi, “Bạch Hòa Gia, tôi là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/choi-chan-roi/c3.html.]
Tôi thực sự không thể giả bộ được nữa, trực tiếp nâng cầm cắn nhẹ môi dưới của anh, rồi ngay lập tức rời đi.
“Phó Đông Lâm, tôi ngả bài rồi, anh đừng hòng giả ngu nữa.”
Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, đột nhiên mắng một câu: “Tôi là đồ vô liêm sỉ.”
Giây tiếp theo đôi môi lạnh băng và đầu lưỡi ấm nóng của anh áp tới.
Môi lưỡi hòa quyện một lúc lâu mới tách ra, Phó Đông Lâm nhẹ nhàng hít thở, “Đừng hít thở mạnh, nhỡ lúc nữa có dư chấn, không gian nhỏ lại không có không khí đâu.”
Lời vừa dứt xung quanh liền bắt đầu rung chuyển.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Dư chấn thật sự tới rồi.
Tôi nhìn Phó Đông Lâm, nói thầm: “Phó Đông Lâm, ngày kia mở giải xổ số thể thao không có anh em sẽ không mua nữa.”
“...”
Phó Đông Lâm dường như muốn nói gì đó, nhưng phía trên truyền tới tiếng động lớn, nghe rất chói tai, tôi cau mày, cùng anh ngất đi.
---
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã mặc đồng phục trường ngồi trên yên sau chiếc xe đạp của Phó Đông Lâm rồi.
Trên đường có một đoạn dốc, Phó Đông Lâm cảm thấy tốc độ này quá chậm liền tăng tốc đạp.
Một lúc sau, hai chúng tôi ngồi xổm bên vệ đường mắt lớn chừng mắt nhỏ nhìn chiếc xe đạp đứt xích.
Lại hiện ra cảnh một ngày đông được thăng chức, Phó Đông Lâm lắc lắc đầu, híp mắt ngáp dài, “Bạch Hòa Gia, hình như chúng ta đang nằm mơ.”
Tôi cũng nheo mắt và ngáp một cái y hệt anh, “Em cũng vậy, một giấc mộng thật dài.”
Có một mùi thơm tỏa ra từ tiệm bún chả cách đó không xa, tôi hít một hơi thật sâu rồi buột miệng: “Mà này, anh còn chưa nói gì về sổ số thể thao ngày mai đó.”
Phó Đông Lâm đáp lại tôi một cách tự nhiên, “Em có ngốc hay không, xác suất đoán được dư chấn có thể giống với sổ số thể thao sao?”
“...”
“...”
Trên đường phố, một đôi trai gái mặc đồng phục học sinh cấp ba đang đồng thanh ca ngợi những tinh túy của đất nước.
Tôi lau mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên trán, làm sao cũng không hiểu được lý do khiến tôi và Phó Đông Lâm...
Cùng quay lại thời cấp ba!