Chó Mực G.i.ế.t Người - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-25 19:06:49
Lượt xem: 623
Tôi đứng sững một bên, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Vương Hạo bước lên một bước, trừng mắt nhìn Lý Phi mà chửi rủa:
"Giờ mới biết sợ à? Muộn rồi! Chú có biết ma túy của chú đã hại bao nhiêu gia đình không? Chú có biết bao nhiêu anh em của tôi đã c.h.ế.t dưới tay bọn buôn ma túy không? Ha, muốn sống à, hỏi xem họ có đồng ý không đã..."
Ánh mắt của Vương Hạo như lưỡi d.a.o sắc lạnh xuyên thấu tim gan Lý Phi. Tôi không nghi ngờ gì, nếu luật pháp cho phép, Vương Hạo sẽ không do dự mà kết liễu hắn rồi.
Lý Phi sợ hãi né tránh ánh mắt của Vương Hạo, chậm rãi thu mình vào góc tường.
Vương Hạo ra hiệu cho tôi trông chừng Lý Phi, rồi quay người bước về phía cửa, anh ấy định tắt thiết bị gây nhiễu tín hiệu và báo cảnh sát.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đột nhiên, anh ấy đứng sững lại ở cửa, sau đó lại giơ hai tay lên, từ từ lùi vào phòng.
Tôi há hốc mồm.
Bởi vì, một khẩu s.ú.n.g đang chĩa thẳng vào trán anh ấy, và người cầm s.ú.n.g lại chính là Thẩm Mộc.
"Em yêu, em..." Vương Hạo kinh ngạc đến cực độ, hoàn toàn không hiểu tại sao vị hôn thê của mình lại chĩa s.ú.n.g vào mình.
"Rất ngạc nhiên đúng không?" Thẩm Mộc nở nụ cười lạnh lùng, quét mắt nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Phi.
"Ông chủ đã nói từ lâu rằng ông không đáng tin, bảo tôi bí mật theo dõi, quả đúng như ông ấy nói, đúng là đồ vô dụng!"
Ánh mắt của Lý Phi lại sáng lên: "Cô là người của ông chủ? Mau, mau cứu tôi..."
Tiếng s.ú.n.g vang lên, Lý Phi im bặt, vì đầu hắn đã bị thủng một lỗ.
Thẩm Mộc bĩu môi: "Ông chủ không cần loại vô dụng như ông."
"Hai người cũng vậy thôi." Cô ta l.i.ế.m môi: "Biết được thân phận của tôi rồi, chỉ còn cách để hai người biến thành người chết."
Vẻ mặt của Vương Hạo đã biến dạng từ lâu, đó không phải là sợ hãi mà là cơn giận dữ vô tận.
"Tại sao?" Vương Hạo trừng mắt nhìn Thẩm Mộc chất vấn: "Ngay từ đầu tiếp cận tôi, chỉ là để giám sát Lý Phi sao?"
"Chứ sao nữa, chẳng lẽ là vì tình yêu à?" Thẩm Mộc cười nhạt.
"Thế nhưng, tôi không ngờ anh lại là cảnh sát."
Nói xong, cô ta nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng vừa đủ, đến lúc lên đường rồi."
Ngón tay cô ta bóp cò. Lúc này, Vương Hạo bật cười.
"Bỏ s.ú.n.g xuống, giơ tay lên." Một giọng nói khác vang lên từ hành lang phía sau Thẩm Mộc.
"Sao giờ mới tới vậy, tôi suýt nữa toi rồi đấy." Vương Hạo phàn nàn, vừa nói vừa vặn vẹo cái cổ đau nhức.
Giọng nói quen thuộc lập tức phản bác: "Chẳng phải anh vẫn chưa toi sao? Anh thử nói xem tôi tới có kịp không? Tôi nói thật, chân tôi ngồi rình đến tê hết cả rồi..."
Không khí trở nên kỳ lạ trong chốc lát, tôi đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, không biết phải làm gì.
Sau đó, tôi được đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai, hóa ra người xuất hiện cuối cùng lại chính là Marx.
Do lúc xảy ra vụ án có cảnh sát tại hiện trường, cảnh sát nhanh chóng làm rõ diễn biến sự việc.
Chỉ trong vòng một giờ, tôi đã được rời khỏi đồn cảnh sát.
Vài ngày sau, cảnh sát đã tìm ra kẻ bán con ch.ó đen cho Lý Phi, xác nhận tội huấn luyện chó đen để g.i.ế.t người của hắn ta.
Việc Thẩm Mộc bị bắt cũng đã lôi ra cấp trên của Lý Phi, một mạng lưới buôn ma túy khổng lồ hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cho-muc-giet-nguoi/chuong-10.html.]
Không lâu sau, cảnh sát đã hành động, bắt gọn hơn ba mươi thành viên của tổ chức buôn ma túy, bao gồm cả "Ông chủ".
Cũng nhờ đó mà Vương Hạo và Marx đã được trao huân chương hạng hai.
Nghe tin, tôi mời họ ăn một bữa. Thứ nhất là để cảm ơn họ đã cứu tôi. Thứ hai, tôi luôn muốn biết hôm đó làm cách nào mà Vương Hạo phát hiện ra Lý Phi chính là hung thủ.
Ban đầu, anh ấy kín miệng lắm, cứ lấy lý do đây là bí mật không thể tiết lộ, nhưng sau màn chuốc rượu "đủ kiểu" của tôi, cuối cùng anh ấy cũng mở lời.
Hóa ra từ vài tháng trước, dựa trên thông tin nội bộ, cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ Lý Phi bí mật buôn bán ma túy.
Nhưng vì không có bằng chứng và không rõ cách thức giao dịch ma túy, cảnh sát quyết định án binh bất động, cử Vương Hạo giả dạng thành người thuê trọ bình thường, sống cạnh nhà Lý Phi.
Cứ từ từ điều tra rõ mọi việc.
Đồng thời, cảnh sát còn nghi ngờ rằng rất có thể Lý Phi có đồng bọn.
Vì vậy, tôi và Joey cũng trở thành đối tượng bị điều tra.
Do đó, nhà của Vương Hạo mới có thông tin về chúng tôi.
Khi Joey bị g.i.ế.t, Vương Hạo đã nghi ngờ rằng đó là do Lý Phi làm.
Nhưng nếu không có bằng chứng thì không thể bắt được hắn.
Đồng thời, ngày hôm đó sau khi nghe tôi nói, không phải là Marx không phản ứng.
Mà là quyết định lẻn vào khu dân cư vào buổi tối để bí mật quan sát.
Anh ta còn tìm đến Vương Hạo, thông báo về kế hoạch của mình.
Một khi hung thủ lộ diện, hai người sẽ phối hợp để bắt giữ.
Buổi tối hôm tôi bị con ch.ó đen tấn công.
Khi đó, Lý Phi đã ra lệnh cho con ch.ó đen cắt điện tầng năm để làm phân tán chúng tôi.
Lúc đó, mọi người đều hoảng loạn.
Khi mọi người chạy tán loạn, Thẩm Mộc đã bị ngã.
Và làm vỡ chuỗi hạt trên cổ tay.
Sau khi hai người trốn vào phòng, với tư cách là cảnh sát phòng chống ma túy, Vương Hạo tức khắc ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Rất nhanh, anh ấy phát hiện ra chất ma túy ẩn trong chuỗi hạt Phật.
Sau khi có được vật chứng, Vương Hạo cũng nhanh chóng nhận ra rằng người đứng sau điều khiển con ch.ó đen g.i.ế.t người chính là Lý Phi.
Bởi vì hắn phải lấy lại chuỗi hạt để che giấu sự thật rằng hắn buôn bán ma túy.
Ngày hôm đó, nếu Vương Hạo đến muộn một giây, có lẽ tôi đã c.h.ế.t rồi.
Cho đến bây giờ khi nghĩ lại, tôi vẫn còn kinh hãi.
Sau khi trở về từ đồn cảnh sát, tôi đã an táng Đông Đông.
Và lập tức trả phòng, chuyển ra khỏi căn hộ đó.
Nhưng thật không may, tôi phát hiện mình đã mắc chứng sợ chó đen.
[Hoàn]