CHO ĐI SẼ NHẬN VỀ GẤP ĐÔI, GẤP BA - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:15:26
Lượt xem: 1,796
9.
Hệ thống: [Ký chủ, hệ thống phát hiện mục tiêu sắp đến Xuân Thành, xin hãy chuẩn bị trước.]
Bố mẹ tôi? Thật sự đến sao? Tôi còn tưởng Vương Thiên Kiệt chỉ đang bịa chuyện thôi chứ.
“Em~ giống như cá bơi trong hồ sen của anh~”
Điện thoại tôi vang lên tiếng nhạc chuông quên thuộc, là mẹ gọi.
Mẹ tôi: “Tiểu Miên à, mẹ với bố con sẽ đến Xuân Thành hai ngày. Nghe Tiểu Kiệt nói ở ký túc xá không thoải mái nên muốn về lại căn hộ ở Lam Loan hai hôm.”
“Con có muốn về ở chung với mọi người không? Lâu rồi cả nhà không gặp nhau.”
Tôi: “Không cần đâu ạ, con ở ký túc xá cũng ổn mà, học kỳ đầu tiên nhà trường hạn chế ra ngoài thường xuyên.”
Mẹ tôi: “Không sao, mẹ sẽ nói chuyện với phía nhà trường. Lâu rồi không gặp, mẹ nhớ con lắm.”
Tôi định từ chối thêm lần nữa thì hệ thống lên tiếng:
[Ký chủ có thể cân nhắc. Khi ở gần mục tiêu cơ hội nhận phần thưởng sẽ nhiều hơn.]
Tôi đồng ý, nói sẽ thu xếp rồi sang sau.
Vì tôi biết mẹ hoàn toàn không phải vì muốn gặp tôi.
Mà vì em trai có một thói quen kỳ quặc, ngoài bảo mẫu và người thân, nó không thích người lạ ở trong nhà.
Khi tôi vừa được đón về nhà trước đây cũng bị nó ghét bỏ bắt ngủ ở hầm để xe.
Vừa hay hiện tại bảo mẫu có con dâu đang ở cữ nên bà ấy đã xin nghỉ việc.
Bây giờ mẹ tôi chỉ muốn kiếm người về làm bảo mẫu tạm thời cho Vương Thiên Kiệt mà thôi.
10.
Tôi nói với Tô San: “San San, mình phải về nhà ở Xuân Thành một hai hôm. Cậu nhớ cẩn thận Vương Thiên Kiệt, đừng để tên rác rưởi đó chiếm được lợi.”
Cô ấy nháy mắt đầy quyến rũ: “Tiểu Miên Miên, cậu quan tâm mình như vậy sao? Cảm động quá đi~”
Nói rồi còn nhào tới định hôn tôi.
Mỹ nữ lạnh lùng trong truyền thuyết bây giờ lại như một chú hồ ly làm nũng trước mặt tôi.
Tôi vội né sang bên cạnh, thành công tránh thoát:
“Đúng rồi, cậu còn tiền không? Mình chuyển thêm cho cậu hai mươi ngàn nhé?”
Đúng vậy, từ khi Tô San nhập học gần như mọi chi phí đều do tôi chi trả cả.
Cô ấy xinh đẹp, tự lập, kiêu hãnh.
Tô San ký với tôi một bản thỏa thuận, mười năm sau sẽ trả tôi gấp ba.
Cô ấy cũng giống tôi, trúng phải bậc cha mẹ vô trách nhiệm.
Không những không cho tiền ăn học đàng hoàng mà còn định bán cô ấy làm vợ lẽ cho một gã đàn ông góa vợ năm mươi tuổi.
Cô ấy mặc áo cưới lên xe hoa, nhưng trong đêm tân hôn đá nát “trứng” của lão già đó rồi ôm chặt lấy thư báo nhập học đã giấu kỹ từ trước, trốn đi.
Hiện giờ tôi đang dư dả tiền bạc nên quyết định làm người tài trợ chính của Tô San.
Tôi không nỡ để cô ấy bị đám đàn ông ghê tởm kia thèm thuồng.
Tô San cười: “Yên tâm đi, mười vạn lúc trước cậu đưa đủ để mình làm tiểu thư nhà giàu thêm hai năm nữa cơ.”
“Nói gì thì nói, giờ còn có em trai cậu làm cây ATM mà.”
11.
Lần đầu tiên tôi đến căn hộ ở Xuân Thành, một căn hộ lớn với bốn phòng ngủ, hai phòng khách, nhưng chỉ để lại cho tôi căn phòng nhỏ nhất.
Không sao cả, bố tôi bận đến mức phát điên, chắc ở Xuân Thành chưa đến hai ngày thì tôi lại có thể về trường rồi.
Em trai phàn nàn rằng ở ký túc xá không thoải mái, lần này bố mẹ đến vừa đúng ý của nó.
Dù sao thì nó cũng đã “theo đuổi” được Tô San, ở ký túc xá quả thực không tiện, mà còn có lý do để ra ngoài qua đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cho-di-se-nhan-ve-gap-doi-gap-ba/chuong-3.html.]
Vừa bước vào cửa, nó đã thấy tôi, khó chịu nhìn bố mẹ:
“Mẹ! Sao mẹ lại gọi Diêu Miên Miên về đây? Con nói là cả nhà đoàn tụ mà!”
Mẹ tôi quen thói cười xòa:
“Con trai à, mẹ thấy một mình con ở nhà không giỏi dọn dẹp lắm, có chị con ở đây, ít nhiều cũng giúp được việc này.”
“Hai ngày nữa mẹ với bố đi rồi, để con tự ở đây mẹ không yên tâm, đói khát thì làm sao?”
Tôi trợn mắt, khẽ lẩm bẩm:
“Em bé to xác PLUS+, quả là mama boy.”
Em trai tôi hạ giọng một chút:
“Nhưng bạn gái con ở dưới nhà, sắp lên rồi.”
“Hôm qua con vừa mới tán được, thích c.h.ế.t đi được!”
“Cô ấy còn tưởng Diêu Miên Miên là con gái của người giúp việc nhà mình! Nếu chị ta làm hỏng chuyện của con thì sao? Phiền phức quá!”
Phiền phức sao? Là cản trở việc cậu động tay động chân với Tô San chứ gì?
12.
“Đinh đoong”, chuông cửa vang lên.
Em trai tôi vội ra mở cửa, quả nhiên bên ngoài là Tô San trẻ trung xinh đẹp.
Bố mẹ tôi có chút lúng túng, còn chưa kịp hỏi bạn gái nó là người như thế nào, thì người vừa tán được hôm qua hôm nay đã dẫn đến nhà?
Ngược lại, Tô San rất nhiệt tình chào hỏi bố mẹ tôi:
“Chào cô chú, cháu là bạn gái của Thiên Kiệt, nghe nói cô chú thường không ở Xuân Thành, nên cháu mạo muội đến thăm, muốn hỏi thăm sức khỏe cô chú.”
Cô ấy cầm theo hai hộp thực phẩm chức năng và trà.
Mẹ tôi còn chưa nói gì, em trai đã nhanh miệng thay cô ấy nói đỡ:
“San San, em thật có lòng, dù chúng ta mới yêu nhau, nhưng em đã chịu đến gặp bố mẹ anh, sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em.”
Nói đến tình yêu là như bị tẩy não, chuyện kỳ lạ như vậy mà Vương Thiên Kiệt lại tưởng tượng ra Tô San vừa gặp đã yêu mình, đúng là lố bịch.
Tô San nhìn thấy tôi đứng cạnh, giả vờ kinh ngạc:
“Miên Miên, sao cậu cũng ở đây? Không phải cậu nói về nhà chơi vài ngày à? Chẳng lẽ cậu với Thiên Kiệt là...”
Mẹ tôi thấy phản ứng của Tô San, buột miệng:
“Không phải!”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tô San nhìn mẹ tôi chằm chằm, mẹ tôi lắp bắp chuyển lời:
“Tiểu Miên à… là con gái của người giúp việc nhà cô, cũng coi như là đứa con gái nuôi trong nhà...”
“Hai ngày nay mẹ con bé có việc, đúng lúc con bé với Tiểu Kiệt học chung một trường đại học, nên nhờ chăm sóc vài ngày.”
Tô San cười:
“Cháu còn tưởng Tiểu Miên là chị của Thiên Kiệt, trước đây nghe Thiên Kiệt nói cậu ấy có một chị gái lớn.”
Em trai tôi nói:
“Chị gái tôi đang du học ở Mỹ, sao có thể là cô ta được?”
Tôi cũng cười, mặt dày nói:
“Cô chú, vừa đúng mẹ cháu gửi hóa đơn lúc trước cho chú, chú chưa thanh toán. Chú chuyển khoản cho cháu đi ạ, 56,830 đồng, cảm ơn cô chú.”
Tô San đứng bên cạnh chứng kiến tất cả.