Cho đến bao giờ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:49:40
Lượt xem: 583
8
Trời lạnh mà tôi lại ăn mặc phong phanh, vậy nên khó tránh được sốt cao cảm mạo.
Chu Dương làm xong bữa sáng mà vẫn chưa thấy tôi nhúc nhích, thế nên anh đi đến trước mặt tôi. Phát hiện tôi không bình thường, thế nên sờ trán tôi, hỏi tôi sao lại sốt rồi.
Tôi mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại thì ở đã trong bệnh viện, còn Chu Dương còn mời chuyên gia đến chăm sóc tôi.
"Anh có việc vội thì cứ đi đi, em chỉ bị sốt cảm thôi."
"Anh đã kết hôn với em rồi thì phải chăm sóc em chứ."
Có lẽ là tôi đã bị sốt đến hỏng đầu, hoặc có lẽ do tôi không chịu nổi nữa mà nói: "So với tình yêu anh dành cho cô ấy, trách nhiệm của anh thật rẻ mạt."
Chu Dương ngẩn người, sau đó đáp lời tôi: "Ai nói chịu trách nhiệm không phải là yêu chứ?"
Tôi không nói nữa. Truyền nước biển hai ngày, anh lái xe đưa tôi về nhà. Lúc trên xe, anh nói chuyện nhà với tôi rất nhiều, tôi không yên lòng phụ họa.
Ăn cơm xong, chúng tôi cùng đi dạo trong công viên. Bây giờ đã sắp đến mùa hè rồi, gió thổi qua mang theo ấm áp.
Tôi bước chầm chậm trên con đường đá. Chu Dương đi bên cạnh tôi, cũng chậm rãi đi theo bước chân của tôi.
Tôi đột ngột dừng lại, anh cũng giật mình chú ý. Anh cách tôi hai bước, quay đầu lại hỏi tôi: "Sao vậy?"
Tôi nói: "Chu Dương, hôm nọ ở bệnh viện, anh nói đó không phải là yêu. Em không muốn anh chịu trách nhiệm cái chó gì cả!"
Anh lại đáp: "Được được, em nói không phải thì là không phải."
"Em thấy cô ấy và ekip đi theo. Họ đến hoạt động trong trung tâm thương mại của anh, còn anh thì đứng ngay bên dưới.”
Chu Dương sững sờ.
"Anh vẫn chưa hiểu đúng không? Có thể anh không phát hiện, nhưng khi đi đường anh chưa bao giờ nắm tay em. Anh đối xử với em rất tốt, nhưng hết thảy cũng cũng là trách nhiệm. Từ lúc kết hôn đến khi bắt đầu ở riêng đến bây giờ, anh vẫn chưa cho em một lời giải thích. Anh xem em là cái gì?"
Tôi lại nói tiếp: "Chu Dương, càng lúc em càng đòi hỏi, cũng càng lúc càng tham lam. Em không chỉ muốn sống bình đạm qua ngày, mà em còn muốn một phần chân tình."
"Lâm Mạn." Chu Dương nói: "Anh sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng."
Tôi hỏi anh: "Nếu không có ai ngăn cản, bây giờ anh có cơ hội tái hợp với cô ấy, anh có đi tìm cô ấy không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cho-den-bao-gio/chuong-8.html.]
Đào Hố Không Lấp team
Tôi đợi anh trả lời, hai chúng tôi đứng đối mặt nhau, còn anh lại chậm chạp không biểu đạt thái độ.
Tôi cười tự giễu, nói: "Bây giờ, em không muốn chấp nhận nữa, không muốn đi tiếp nữa."
Hai chúng tôi sánh bước quay về nhà, không nói thêm lời nào.
Ngày hôm sau, Chu Dương vẫn lái xe đưa tôi đi làm.
Tôi nói hay là sắp xếp thời gian để đi làm thủ tục ly hôn, anh nói sắp tới sẽ đến trụ sở để họp và khảo sát, khi nào anh về thì hẳn nói chuyện đến cục Dân chính. Tôi gật đầu, bước xuống xe.
Chu Dương đi công tác mấy ngày, tôi không gửi cho anh bất kỳ tin nhắn nào, mà anh cũng không chủ động gửi tin cho tôi.
Tôi lại bắt đầu cuộc sống một mình. Ăn cơm một mình, đi làm rồi tan làm một mình. Không có Chu Dương, tôi không thường đi siêu thị, trời mưa cũng quên mang ô, thức dậy cũng không có bữa sáng.
Đi dạo phố một mình quả thật quá nhàm chán. Bữa tối chỉ một mình thừa ra hơn phân nửa. Lúc đó, tôi tự nhủ với bản thân, rồi tôi sẽ sớm quen những ngày như vậy thôi.
Nhưng vận mệnh trớ trêu, lúc tôi đau khổ muốn buông bỏ thì lại xảy ra ràng buộc. Chu Dương đi công tác đến ngày thứ tư, tôi chợt nhận ra kì kinh nguyệt của mình đã trễ hơn một tháng. Tôi nghĩ thầm, không lẽ loại chuyện vớ vẩn như thế mà lại xảy ra với tôi sao?
Tôi hơi bối rối, đến bệnh viện làm kiểm tra.
Rời khỏi bệnh viện, trong tay cầm theo kết quả kiểm tra, bỗng chốc không biết mình nên có cảm giác gì. Tôi mở điện thoại, do dự một lúc, quyết định gọi cho anh.
Chu Dương về trễ hơn một tuần so với dự kiến, thế nên khi anh đột ngột đứng bên cạnh tôi, tôi cảm thấy hơi ngơ ngác.
Vẫn là dưới gốc cây hòe già ấy, tôi đứng dưới tàng cây, anh đứng bên cạnh tôi. Một cậu bé ôm đàn ghi-ta, mặc áo trắng cộc tay, quần ngắn màu đen, tràn đầy cảm giác thiếu niên.
Anh hỏi tôi: "Muốn nghe bài cuối cùng rồi mới rời đi sao?"
Tôi nói: "Thói quen rồi."
Đột nhiên Chu Dương kéo tay tôi đi ra ngoài. Đến bên bờ hồ ít người qua lại, anh mới buông tay tôi ra: "Đừng ly hôn được không?"
Trong lòng tôi ngạc nhiên, nôn nóng siết chặt lòng bàn tay.
Anh lo lắng một lúc lâu rồi nói: "Tuy câu hỏi kia vô nghĩa, nhưng anh vẫn trả lời cho em biết, anh sẽ không bỏ rơi em để đi tìm người khác. Lâm Mạn, không biết từ bao giờ, anh sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến em, nhìn thấy bên đường có bán hoa thì sẽ lập tức nghĩ em chắc hẳn sẽ thích, nếu mua tặng em thì có khi nào em sẽ cảm thấy bối rối hay không. Nhìn thấy món ăn ngon trên tạp chí sẽ muốn nấu cho em ăn. Đi công tác được đến nhiều nơi có cảnh đẹp, anh sẽ nghĩ nhất định phải dẫn em đi xem. Anh không thể chịu được khi thấy em bị người khác ức hiếp. Mỗi lần em gặp chuyện đều một mình chịu đựng khiến anh rất khó chịu. Bố anh nói những ngày quan trọng nên trải qua cùng với gia đình, lúc đó anh chỉ nghĩ đến em. Tất cả ngóc ngách trong cuộc sống của anh đều là em, và cũng chỉ có thể là em."
Tôi hỏi anh: "Vậy anh và cô ấy..."
"Anh có từng liên hệ với cô ấy nhưng anh chưa từng đi tìm cô ấy. Anh ngủ một mình ở văn phòng, mở điện thoại lên, thấy tin nhắn của em, sau đó anh chợt cảm thấy thì ra cô ấy cũng không quan trọng như vậy..."