Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cho đến bao giờ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:48:21
Lượt xem: 411

7

Sáng sớm hôm sau, Chu Dương vẫn chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn như thường lệ, không có chút gì khó chịu mà lại càng thêm phần sung sức.

Tôi ra vẻ thoải mái đi đến bàn ăn, thưởng thức bữa sáng.

Anh bắt đầu nhờ tôi thắt cà vạt, sau đó đưa tôi đi làm.

Lúc chuẩn bị xuống xe, tôi không kìm được mà trêu anh một câu: "Lời anh nói trong ngày đông chí, anh nuốt lời rồi."

"Không có nhé."

"Anh còn không dám nhận sao?"

Chu Dương học theo giọng điệu của tôi mà đáp: "Em cứ ôm trái ôm phải không cho anh đi, anh cũng đâu phải hòa thượng."

Tôi đỏ bừng mặt, không để ý đến anh nữa.

Khi xuống xe, Chu Dương cầm tay tôi đặt lên n.g.ự.c anh.

"Được rồi được rồi, không trêu em nữa. Lâm Mạn, anh không nuốt lời. Lúc chỉ có hai ta đó, thì cũng chỉ là hai chúng ta mà thôi. Cố gắng làm việc nhé, tan làm thì cùng nhau về nhà."

Buổi sáng thì mạnh miệng lắm, buổi tối Chu Dương than vãn phải tăng ca, bảo tôi không cần đợi anh.

Sáng ngày thứ ba, không đợi Chu Dương lên tiếng thì tôi đã hỏi anh: "Không cần để đèn đợi anh sao?"

"Ừ." Anh ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi lại hỏi anh thêm một lần nữa: "Anh chắc chưa?"

"Chưa chắc lắm."

Tôi cúi đầu xé bánh mì, nhất quyết không cho anh một bậc thang đi xuống.

Chu Dương nói: "Anh chỉ sợ anh nói ra rồi thì em cảm thấy..."

Đào Hố Không Lấp team

"Chu Dương anh mà cũng có chuyện không dám nói sao?"

"Vậy thì, có được không?" Anh do dự nhìn tôi.

"Được không cái gì?"

"Chia nửa giường của em cho anh."

"À..." Tôi dở khóc dở cười: "Tùy anh đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cho-den-bao-gio/chuong-7.html.]

Hôm đó Chu Dương đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè: Sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên cảm thấy ba chữ "Tùy anh đó" lại dễ nghe như vậy.

Tôi quên hết những chuyện xảy ra trước đó, vội vàng lao mình vào trong thế giới chỉ có tôi và anh.

Nhưng chuyện của anh và cô ấy, tôi vẫn biết.

Là do tôi tình cờ nghe được khi Chu Dương dẫn tôi đi tụ tập cùng bạn bè.

Nghe nói bọn họ là một đôi tình nhân từ thời đại học khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nữ sinh đó là sinh viên học khiêu vũ, ngoại xình hinh đẹp. Nhưng sau này cô ấy nhất quyết muốn tham gia vào giới giải trí hỗn tạp, tham gia rất nhiều chương trình tuyển tú, ký kết với công ty. Vì phải phát triển sự nghiệp cho nên không thể công khai tình cảm.

Bố Chu Dương không hiểu, cũng không đồng ý cho bọn họ tiếp tục qua lại. Nhưng Chu Dương không nghe.

Sau đó cô ấy xảy ra lời đồn không hay, Chu Dương không tin. Cô ấy nói với anh, chờ đến khi sự nghiệp của cô ấy ổn định thì sẽ kết hôn. Nhưng trớ trêu thay, sự nghiệp của cô ấy không thuận lợi.

Mặc kệ bố tức muốn chết, Chu Dương vẫn một mực chờ cô ấy. Sau này đối phương lại bị gièm pha, Chu Dương đến tìm cô ấy, hai người cãi nhau một trận, cuối cùng chia tay.

Chuyện sau đó tôi hoàn toàn không biết gì cả, cho nên khi tôi nhìn thấy ekip của cô ấy hoạt động trong trung tâm thương mại của Chu Dương, tôi cảm thấy hoảng hốt.

Thấy Chu Dương nghiêm túc nhìn dáng vẻ của cô ấy trên sân khấu, tôi mới phát hiện, thì ra nút thắt trong lòng tôi chưa từng biến mất, hơn nữa còn bành trướng theo từng ngày.

Nhưng tôi không biết nên nói chuyện này như thế nào. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không biết mình có bao nhiêu phần thắng.

Tối hôm đó, tôi không về nhà đúng giờ, một mình tôi đi lang thang trên cầu vượt. Sau đó tôi đi vào tiểu khu, đến nơi tôi thường nghe nhạc nhiều tháng trước.

Tôi ngơ ngác lắng nghe, không nghe rõ lời bài hát, chỉ có một chút giai điệu cùng gió cuối xuân thổi qua bên tai.

"Em thường đến đây nghe nhạc sao?" Chu Dương đứng bên cạnh tôi.

Sự xuất hiện đột ngột của Chu Dương khiến tôi ngạc nhiên, hỏi anh có chuyện gì sao.

Anh nói: "Không có, chỉ là anh về nhà không thấy ai nên hơi lo lắng. Hỏi thăm xung quanh thì mọi người nói em thường đến hoa viên nghe ca hát."

Tôi gật đầu, không muốn nói chuyện. Chu Dương đứng yên cạnh lắng nghe cùng tôi.

Đám đông tan đi, anh mới hỏi tôi: "Em mệt sao?"

"Ừm."

Chúng tôi bước song song, tôi nói: "Lúc anh không ở đây, em thường ở lại nghe đến bài hát cuối cùng mới về ngủ."

"Nhạc hay vậy sao?" Anh hỏi tôi.

Chu Dương không hiểu tôi đang nói gì, vậy nên tôi cũng không nói nữa.

 

Loading...