Cho đến bao giờ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:46:19
Lượt xem: 369
6
Đến ngày thứ năm sau tết dương lịch cũng là sinh nhật của Chu Dương. Tôi gửi tin nhắn wechat chúc mừng sinh nhật, sau đó hỏi anh muốn nhận quà gì.
Anh nói muốn về nhà mừng sinh nhật, nói tôi hay là ở nhà ăn trưa cùng anh đi.
Tôi đáp lại: "Được, để em xử lý xong việc."
Bình thường tôi hay ăn cơm trưa ở trường học. Hôm nay về nhà, ít nhiều cũng cảm thấy vui sướng.
Nhưng mọi sự vốn không thể trôi chảy, tôi tông vào đuôi xe của một người phụ nữ trung niên tính tình nóng nảy.
Quả thật tôi cũng sai nhưng lỗi không hoàn toàn do tôi. Cả hai xe đều bị xây xước, người phụ nữ nọ xuống xe chỉ trỏ, muốn tôi bồi thường.
Tôi chỉ vừa bắt đầu nói lý lẽ thì bà ta lại chửi ầm lên. Nhất thời tôi cứng đờ ngay tại chỗ, sự việc cũng thu hút nhiều người vây xem.
Người phụ nữ nọ như cảm thấy được tiếp sức, gào ầm lên như thể muốn để cho toàn bộ thế giới nghe thấy: "Tông vào đuôi xe, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm! Không biết lái xe thì đừng ra đường!"
Người xung quanh bắt đầu bàn tán. Tôi cảm thấy không chịu nổi, muốn bỏ của chạy lấy người thì lại nghe được tiếng nói quen thuộc vang lên.
"Tránh một chút, tránh đường một chút."
Chu Dương đi chen qua đám đông tiến đến trước mặt tôi, dõi mắt quan sát tôi một lần rồi hỏi: "Em không bị thương chứ?"
Tôi ngơ ngác gật đầu. Chu Dương kéo tôi ra phía sau lưng, đối chất với người phụ nữ kia: "Tôi là chồng cô ấy, có gì thì cứ nói với tôi."
Chu Dương như vị thần từ trên trời rơi xuống, tôi nhìn bóng lưng gầy gò mà đầy mạnh mẽ của anh, bỗng thấy hoảng hốt.
Tôi không nghe thấy anh và người phụ nữ đó nói gì, cũng không nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh.
Chẳng qua, trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi không còn sợ điều gì nữa.
Chu Dương dàn xếp tình hình ổn thỏa, cho người mang xe đi sửa, sau đó dẫn tôi lên xe của anh.
"Lâm Mạn, nếu có việc rắc rối thì gọi điện thoại cho anh, đừng giống như một con mèo lạc đường, đáng thương đứng ở một góc mặc đám đông ức hiếp."
"Vâng."
Anh không nói nữa, cây khô trụi lá bên đường phóng nhanh vun vút vượt khỏi tầm mắt. Tôi quay đầu nhìn anh: "Xin lỗi anh, hôm nay là sinh nhật anh mà lại còn bắt anh đi giải quyết rắc rối giúp em."
"Đừng nói vậy."
Chu Dương nhíu mày không vui.
Chờ đến khi dừng đèn đỏ, anh mới gọi tôi: "Lâm Mạn..."
Anh gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, vuốt mặt một cái, có vẻ muốn nói lại thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cho-den-bao-gio/chuong-6.html.]
Chúng tôi tùy ý tìm một nhà hàng để ăn cơm.
Tôi giúp Chu Dương mua bánh ngọt, còn tặng cho quà cho anh. Bên trong là một chiếc áo măng tô bằng vải nỉ màu nâu nhạt và một chiếc khăn quàng cổ xám mà tôi tự tay đan.
Chu Dương cười nói: "Anh phải đáp lễ thế nào đây?"
"Đối xử tốt với em hơn là được."
Trông anh rất vui vẻ, hẳn là không để tâm hiểu xem ý nghĩa trong lời tôi nói.
Hai chúng tôi vui vẻ ăn xong bữa cơm.
Buổi tối, anh đi mừng sinh nhật với bạn bè, vừa tôi tôi cũng ra ngoài ăn tiệc tẩy trần của bạn tôi.
Nhân buổi tiệc tẩy trần này, bạn bè từ thời trung học chúng tôi tụ họp một chỗ nói chuyện phiếm, cuối cùng ai cũng uống say.
Có người bắt xe về nhà, có người thì được vợ chồng đón. Còn tôi lấy di động ra, gọi điện thoại cho Chu Dương.
Tôi uống không nhiều lắm, nhưng rượu nồng độ cao, thế nên đầu tôi hơi chếnh choáng.
Tôi hỏi anh qua điện thoại: "Anh không đi đón vợ về sao?"
Đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng cười.
"Anh cười cái gì?" Tôi lại hỏi anh: "Anh có đón hay không?"
"Có."
Chu Dương đỗ xe, sau đó mở cửa cho tôi.
Tôi hỏi anh: "Hay là anh ôm em lên xe đi?"
Anh vẫn cười, sau đó bế tôi lên không chút do dự. Anh nói: "Lúc em uống say thì thích làm nũng thế này à?"
Chu Dương đặt tôi lên giường. Lúc chuẩn bị đắp chăn cho tôi, tôi vươn tay chạm vào mặt anh, khẽ hỏi: "Sao anh không gọi cho em? Người nhà của người ta đến đón về hết rồi, nhưng anh lại không đến."
"Anh xin lỗi, anh sợ... Ừm, lần sau sẽ đón em đúng giờ."
Lúc Chu Dương phải đi, tôi ngồi bật dậy hỏi anh: "Anh lại muốn đi sao?"
Đào Hố Không Lấp team
Anh quay đầu nhìn tôi, đứng yên ở cửa thật lâu. Sau đó anh ngồi xuống trước mặt tôi, khẽ nắm tay tôi: "Không đi nữa."
Hơi thở của anh từng chút tiếp cận tôi, mà tôi cũng từng chút trầm luân trong hơi thở của anh.
Tuy rằng hai chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, nhưng đêm hôm đó vui vẻ ân ái lại khiến tôi sinh ra cảm giác vừa thẹn thùng vừa kích thích của việc mượn rượu làm loạn.