Cho đến bao giờ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:38:10
Lượt xem: 165
1
Tuy tôi và anh chỉ là đi xem mắt nhưng lại vô cùng hợp ý. Ngày kết hôn, chính miệng anh nói, anh đã có người trong lòng, sẽ không động vào tôi. Hai ta cứ sống với nhau như vậy đi.
Lúc nói những lời này, ánh mắt anh nhìn tôi vừa tuyệt vọng vừa lạnh lẽo: "Cuộc sống đến bao giờ mới kết thúc?"
Năm 27 tuổi, tôi gặp được anh. Sau đó tôi mới biết anh đến xem mắt là vì giận dỗi với gia đình.
Từ lúc chúng tôi quen nhau đến khi kết hôn còn chưa đầy hai tháng.
Năm tôi 25 tuổi, tôi tự nói với bản thân, nếu đến năm 27 tuổi mà vẫn gặp được người mình yêu nhất, thì nhất định phải gả cho người giàu nhất mà tôi gặp được.
Đào Hố Không Lấp team
Nhưng tôi không làm vậy, vì tôi đã gặp được một người tên Chu Dương.
Ngoại hình của anh rất đẹp, là người trầm lặng. Tính cách của anh không quá sôi nổi, cũng không phải là người hài hước.
Nhưng chúng tôi lại nói chuyện hợp ý đến bất ngờ. Nhất là khi anh nở nụ cười, mang theo sức hấp dẫn khiến tôi không thể kháng cự.
Tuy không đến mức vừa gặp đã yêu, nhưng chí ít thì lần xem mắt này khiến tôi rất vừa lòng.
Trong lòng tôi chắp tay cảm tạ ông trời vì đã giúp tôi tìm được một người phù hợp ở độ tuổi này, hơn nữa bát tự cũng rất hợp.
Vì thế tôi không gả cho người giàu nữa, mà gả cho anh.
Trước khi kết hôn, chúng tôi có ở cùng nhau một khoảng thời gian. Tôi cứ tưởng tượng, rồi lại mơ mộng tình yêu sẽ đến với đời mình như sét đánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cho-den-bao-gio/chuong-1.html.]
Nhưng tôi sai rồi.
Ngày kết hôn, anh uống say như chết, ở trong nhà vệ sinh nôn đến mức đầu óc quay cuồng.
Lúc Chu Dương đi ra, tôi đã bưng một cốc nước chờ ở cửa.
Anh còn không nhìn lấy tôi một cái, sau đó loạng choạng đi về phía phòng khách. Anh tựa vào sô pha, nằm dài trên đất.
Tôi đi theo anh, đặt cốc nước lên bàn, hỏi Chu Dương có khó chịu không, nhưng anh không đáp lại.
Tôi muốn đỡ anh ngồi lên sô pha nhưng anh từ chối, sau đó chậm chạp ngẩng đầu, dùng ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa tuyệt vọng nhìn tôi. Anh nói: "Cuộc sống đến bao giờ mới kết thúc?"
Tôi hơi sửng sốt, cười bảo anh uống say rồi, muốn đỡ anh đứng dậy.
Chu Dương tránh tay của tôi, thở hắt ra một hơi dài: "Anh muốn yên tĩnh một mình, em đi ngủ trước đi."
Đêm tân hôn đó dường như dài hơn bình thường, Chu Dương ở phòng khách không có động tĩnh gì.
Mà tôi ở trong phòng một mình, cứ lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được. Tôi đi mở cửa sổ trong phòng cho thoáng khí.
Đêm mùa thu thật lạnh...
Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy lá khô vàng nhẹ nhàng rơi xuống, những cành cây khô khốc khẳng khiu trơ trọi trong không trung...
Cuộc sống đến bao giờ thì kết thúc?