Chờ chút, báo thù đã ! - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-11 00:33:26
Lượt xem: 31
Thẩm Khương dưới sự khuyên nhủ của Trình Vãn Nguyệt, dường như đã phấn chấn lên.
Hắn không còn uống rượu nữa, thậm chí còn gọi người hầu, đi mời đại phu đến băng bó cho Trình Vãn Nguyệt.
Trình Vãn Nguyệt dịu dàng lắc đầu nói không sao, Thẩm Khương nhìn Trình Vãn Nguyệt, trong mắt tràn đầy tình cảm và đau lòng.
Cái dáng vẻ đó, ước chừng không khí nồng nặc thêm chút nữa thì sẽ bùng cháy, trực tiếp thiêu đốt.
Ta không ngại xem một vở kịch hay nhưng đành bỏ qua vì thời gian của ta không nhiều, vậy thì chỉ có thể gọn gàng dứt khoát, giúp bọn họ ch-ếc sớm siêu sinh sớm.
Ta đã sớm lên kế hoạch.
Thẩm Khương hại ta rơi xuống nước ch-ếc, lấy độc trị độc, cũng để hắn nếm trải cảm giác đó.
Thẩm Khương vẫn đang ân ái với Trình Vãn Nguyệt, giây tiếp theo, hắn trực tiếp bay lên không trung.
Thẩm Khương ngây người, Trình Vãn Nguyệt ngốc lăng.
"Thẩm ca ca!" Trình Vãn Nguyệt kinh hô một tiếng nhưng nàng ta chỉ có thể nhìn cơ thể Thẩm Khương không tự chủ bay ra ngoài.
Thẩm Khương bay trên không, Trình Vãn Nguyệt đuổi theo dưới đất.
A, thật là một cảnh cảm động lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cho-chut-bao-thu-da/chuong-11.html.]
Cho đến khi Thẩm Khương bay đến hồ nhà họ Thẩm, ta chỉ tay, Thẩm Khương trực tiếp rơi xuống nước.
Trình Vãn Nguyệt thấy vậy, vội vàng hét lớn: "Người đâu, Thẩm ca ca rơi xuống nước rồi, mau đến!"
Trình Vãn Nguyệt vốn lén lút đến Thẩm gia, tiếng hét này, đương nhiên là náo loạn, tất nhiên, danh tiếng thế nào, Trình Vãn Nguyệt cũng không cân nhắc nữa.
Ban đầu ta không định để Trình Vãn Nguyệt ch-ếc đuối nhưng thấy nàng ta tình thâm nghĩa trọng như vậy, ta thấy, thà phá một ngôi chùa, cũng không nên phá một cuộc hôn nhân.
Vì vậy, ta lại chỉ tay, ném luôn Trình Vãn Nguyệt xuống nước.
Trình Vãn Nguyệt và Thẩm Khương đều biết bơi, bình thường rơi xuống nước, đương nhiên không sao.
Nhưng ai bảo bây giờ bọn họ gặp phải quỷ báo thù chứ?
Ta cứ lơ lửng trên bờ, nhìn bọn họ vùng vẫy trong hồ, nhìn rong rêu trong hồ nổi lên, quấn chặt lấy bọn họ, kéo bọn họ xuống đáy hồ.
Những người hầu xuống nước cứu người, căn bản không chạm được vào bọn họ.
Rõ ràng người có thể cứu mình đang ở ngay trước mắt nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó lần lượt bỏ lỡ bọn họ, cuối cùng, trong tuyệt vọng ngạt thở, đau đớn ch-ếc đi.
Ta chứng kiến toàn bộ quá trình bọn họ vùng vẫy đến ch-ếc.
Chỉ thấy toàn thân thoải mái.
Muội muội cùng cha khác mẹ cũng được, vị hôn phu cũng được, bọn họ đối với ta mà nói, vốn dĩ là những tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.