Cho Anh Một Danh Phận - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-16 16:43:31
Lượt xem: 5,044
16.
Nếu trên đời có thuốc chữa hối hận.
Thì đêm hôm đó, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời ngông cuồng như vậy.
Đặc biệt là nói chuyện với một người đàn ông, nghi hoặc anh ta không được.
Hậu quả của việc này chính là.
Cả đêm hôm đó, Lương Duật Hàng gần như giày vò tôi thành từng mảnh.
Anh ấy không chỉ hôn tôi vô số lần, mà còn ép tôi chủ động hôn anh ấy.
Nếu không phải lần cuối cùng tôi khóc lóc van xin anh ấy một cách đáng thương.
Có lẽ anh ấy vẫn chưa buông tha cho tôi.
Nhưng một đêm giày vò này, hiển nhiên hiệu quả lại rất tốt.
Ông nội lại lần nữa tuyên bố bệnh tình nguy kịch.
Khi một vài người thuộc nhánh khác của Hứa gia, ép buộc tôi phải giao nộp con dấu công ty.
Tôi đã trực tiếp liên hệ với giới truyền thông và mở một cuộc họp báo
Tại buổi họp báo, tôi đã công khai báo cáo mang thai của mình.
Còn tuyên bố đứa trẻ sinh ra sẽ theo họ Hứa của tôi và sẽ thừa kế gia nghiệp do cha mẹ tôi để lại.
Sau cuộc trao đổi ngắn với phóng viên.
Tôi nhận được cuộc gọi từ Chu Gia Thuật.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trong điện thoại, hiển nhiên anh ta đang rất tức giận, giọng anh ta khàn khàn.
"Hứa Nhan, tôi chưa từng chạm vào cô!"
“Đứa bé trong bụng cô, từ đâu mà có?”
"Đây có phải là một trò lừa bịp mà cô cố tình tạo ra hay không?"
Tôi có thể hiểu được sự tức giận của Chu Gia Thuật.
Chung quy là tôi đã tính toán kỹ lưỡng, tính đến hôm nay, tôi đã mang thai được năm tuần, tôi và anh ta chia tay còn chưa được 3 tháng.
"Anh đương nhiên là không chạm vào tôi, tôi cũng đâu có nói anh là cha của đứa trẻ."
Tôi bước vào thang máy, nhìn mình ở trong gương.
"Chu Gia Thuật, chúng ta sớm đã chia tay rồi, chúng ta không còn gì liên quan đến nhau nữa, mong anh sau này đừng gọi điện cho tôi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cho-anh-mot-danh-phan/chuong-7.html.]
"Hứa Nhan, cô thật sự có thai sao?"
"Cha của đứa trẻ là ai? Con mẹ nó nói rõ ràng đi..."
Tôi không trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, tôi trực tiếp xóa số của anh ta.
Từ nay trở đi, đây sẽ là bí mật lớn nhất của tôi.
Người đàn ông tên Lương Duật Hàng, đã đem theo tiền của tôi và trở về Hồng Kông
Cả đời này chúng tôi sẽ không gặp lại nữa.
17.
Vào tháng 5 năm sau, ở Bắc Kinh tôi sinh con trai lớn Hứa Thừa Huân.
Điều không giống với mong đợi của tôi chính là,
Thằng bé không giống tôi hoàn toàn, chú Châu nói rằng, lông mày và cằm của Thừa Huân trông giống hệt Lương Duật Hàng.
Tôi nhìn thằng bé, tôi thường cảm thấy hốt hoảng.
Tôi yêu cầu Lương Duật Hàng bịt mắt, là vì không muốn để anh ấy thấy diện mạo của tôi.
Không để anh ấy biết được thân phận của tôi.
Nhưng chú Châu đã từng gặp anh ấy.
Nếu chú Châu đã nói như vậy, đương nhiên không thể sai được.
Hóa ra lông mày của Lương Duật Hàng là trông như thế này.
Thực ra, cho dù đã bịt mắt, cũng vẫn mơ hồ nhận ra được anh ấy rất đẹp trai.
Một người đàn ông như anh ấy, một khi thoát khỏi tình cảnh khó khăn, chắc chắn sẽ có một tương lai rộng mở.
Đối với một quá khứ u ám như vậy.
Chắc hẳn, anh ấy càng muốn quên nó hơn là tôi.
Vậy nên, tôi không cần lo lắng về việc anh ấy đột ngột xuất hiện và tranh giành đứa bé với tôi.
Cũng không lo lắng, một ngày nào đó sẽ gặp lại anh ấy.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Thừa Huân, tôi lại nhớ về hai đêm đó.
Đời này, có lẽ tôi sẽ chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh ấy.
Cũng có lẽ, tôi sẽ chỉ có niềm vui của hai đêm đó.