CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI LÀ PHÚC - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-06-28 19:42:57
Lượt xem: 1,032
Nhưng chờ đến khi tôi leo lên được đến nơi, quỳ gối trong đại điện, vị trụ trì lại nói tôi đang cưỡng cầu.
“Mời thí chủ trở về cho, mệnh do trời định, không đổi được, không đổi được.”
Hắn thở dài một tiếng không cho tôi tiếp tục lễ bái, nâng cánh tay của tôi lên để người ta mời tôi trở về.
Tôi không chịu.
Tôi quỳ gối trước tượng Phật, nhét toàn bộ số tiền tôi mang đến vào tay người trụ trì: “Đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi, tôi có thể bán hết nhà cửa xe hơi, chỉ cần con gái tôi trở về, tôi có thể quyên góp tất cả mọi thứ!”
Tôi sợ hắn không tin, còn mở điện thoại di động ra lấy bản thiết kế lúc trước: “Tôi có tiền mà, tôi thật sự có rất nhiều tiền, căn phòng này mới sửa sang xong, bây giờ rao bán sẽ được khoảng 300 vạn!”
Ngài trụ trì không động đậy, cúi đầu thấp giọng niệm kinh.
Hắn không nhận cũng không sao… Còn có rương công đức… tôi có thể bỏ tiền vào rương công đức mà!
Tôi cố gắng nhét hết tất cả tiền bạc vào trong rương công đức, chỉ cần quyên góp thì Phật Tổ nhất định sẽ nhìn thấy thành tâm của tôi, con gái của tôi nhất định sẽ trở về!
Tôi đứng dậy nhào về phía rương công đức, đổ hết tiền trong túi vào rương công đức nhưng không hiểu vì sao luôn bị kẹt không nhét vào được.
Vị trụ trì thấy thế chỉ biết nói một câu A Di Đà Phật, để cho tiểu hòa thượng không cần khuyên nhủ tôi nữa. Hắn nói Phật Tổ đã cho tôi biết chân tướng, chỉ là tôi không muốn tin tưởng mà thôi.
Không có khả năng!
Tôi ôm chặt lấy rương công đức, đè mình lên đó: “Phật Tổ nói dối, con gái tôi nhất định không sao, tôi quyên tiền, tôi quyên tiền cho chùa!”
“Thí chủ bị nhập vong rồi.”
Vị trụ trì không nói nhiều nữa, rất nhanh đã trở về nội điện, để mặc tôi quỳ gối trước tượng Phật khóc lsc thành kẻ ngốc.
Bạn bè đi cùng tôi không đành lòng thấy tôi thê thảm như vậy, mấy lần kéo tôi dậy muốn tôi trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chiu-kho-khong-phai-la-phuc/chuong-18.html.]
Làm sao tôi có thể đi, chỉ cần có một chút hy vọng thì tôi cũng sẽ không buông tay.
Tôi đuổi theo vị trụ trì đi đến nội điện, quỳ gối trước mặt trụ trì cầu xin hắn khai ân: “Cầu xin ngài ra tay cải mệnh, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra với con gái của tôi cả, chỉ là con gái tôi bị người ta bắt mất, chắc chắn con bé đang chờ cha mẹ tới cứu mà!”
“Tôi cầu xin ngài, xin ngài rủ lòng từ bi cứu con gái tôi, con bé mới bảy tuổi thôi mà!”
Tôi kêu rên quỳ trên mặt đất, dập đầu mạnh đến nỗi trên trán bắt đầu rỉ máu, bầm tím cả đi.
Vị trụ trì không đành lòng nhưng hắn vẫn nhắm mắt lại không đáp ứng yêu cầu của tôi, hắn bảo tôi phải chấp nhận số mệnh, nói rằng tất cả mọi chuyện là do ông trời đã định sẵn từ trước, không thể nào cưỡng cầu.
Mấy lời tôi nói hoàn toàn vô ích.
Tôi bị người ta khiêng ra ngoài, một mảng trắng xóa hiện lên trước mắt, tôi thất thần nằm đó nhìn xà nhà trên cao.
Bé con, mẹ sẽ không bỏ cuộc đâu.
4.
Đạo Phật đã cự tuyệt thỉnh cầu đổi mạng của tôi.
Tôi ngồi ở nhà, đầu óc hỗn loạn nghĩ đông nghĩ tây, cha mẹ đều không cho tôi ra ngoài tìm Niếp Niếp, bọn họ lo lắng tôi mất khống chế, nghĩ không thông nên còn bắt ông xã theo dõi tôi mỗi ngày.
“Anh đừng lo, em sẽ không tự sát đâu.”
Tôi híp mắt vuốt ve mặt ông xã: “Không sợ, không cần sợ, em sẽ không để anh lại một mình đâu.”
“Vậy em hứa với anh trước đã, đừng khóc nữa được không, mắt em sắp không nhìn thấy nữa rồi…”
Xung quanh hốc mắt của ông xã đỏ tía, anh khuyên nhủ, an ủi tôi đừng khóc nhưng chính anh cũng khóc không ít, tàn thuốc rơi đầy đất trên ban công đã chứng minh anh cũng là một con quỷ hay khóc.