CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI LÀ PHÚC - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-06-28 19:39:24
Lượt xem: 2,623
“Nếu em bỏ anh đi thì làm sao bây giờ!”
Anh ấy khóc đến tê tâm liệt phế, không kịp thở nên ho khù khụ, tôi vốn cũng muốn khóc nhưng nhìn anh trai chật vật như vậy, nhất thời tôi cũng không khóc nổi mà chỉ biết mỉm cười.
Thấy tôi vẫn còn tinh thần, anh trai không khóc nữa mà lườm tôi một cái, lau khô nước mắt kéo rèm che ra, ý bảo hai người bên ngoài còn đang cãi vã yên lặng một chút.
“Muốn ầm ĩ thì hai người đi ra ngoài mà ầm ĩ, đừng dọa Tuệ Tuệ ở đây!”
Giọng nói của anh trai hung dữ chưa từng có: “Muốn ly hôn thì ra khỏi cửa rẽ trái, lên xe taxi, giả bộ như vậy có ý nghĩa gì! Muốn diễn cho ai xem!”
“Con không đơn thuần như Tuệ Tuệ đâu, còn muốn gạt con nữa sao? Không có cửa đâu!”
Những lời chấn động này khiến cha mẹ không dám giằng co nữa, bọn họ ngượng ngùng buông tay ra đi tới trước mặt tôi, mẹ vươn tay muốn ôm tôi một cái nhưng tôi đã lập tức né tránh.
Tôi nắm lấy cổ tay anh trai, cảnh giác nhìn bà ấy.
“Tuệ Tuệ, mẹ không phải cố ý. Kẻ buôn người kia quá khôn khéo, mẹ nhất thời mắc mưu nên mới để người ta bắt cóc con đi, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, con tha thứ cho mẹ được không?”
Bà ấy cẩn thận dỗ dành, đưa tay vuốt ve đầu tôi nhưng tôi vẫn liều mạng giãy dụa trốn vào trong lòng anh trai, trốn không được nữa liền òa khóc.
Cổ họng vốn đã khàn khàn theo tiếng khóc của tôi tuôn ra bọt máu, trong miệng đầy m.á.u tươi làm anh trai vô cùng sợ hãi.
Cha vốn còn đang rối rắm, chờ đến khi thấy rõ mâu thuẫn giữa tôi với mẹ, ông ấy đột nhiên thở dài: “Quế Chi, con đã không vui thì đừng chạm vào nó.”
“Vì bà mà con bé bị thương thành như vậy, bà còn muốn tiếp cận con bé? Sao có thể được.”
“Tôi là mẹ của con bé đó! Sao nó lại không vui được cơ chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chiu-kho-khong-phai-la-phuc/chuong-13.html.]
Động tác của mẹ rất vội vàng, bà ấy kéo cánh tay tôi ra khỏi người anh trai:
“Tôi đã xin lỗi con bé rồi, nó còn muốn như thế nào nữa. Cũng không phải bị người ta bắt đi mất, nó còn muốn trách tôi cả đời sao!”
“Tôi không hề cố ý, sao có thể trách tôi được!”
Bà ấy điên cuồng kéo tay chân tôi, anh trai nhào tới ngăn cản cũng bị bà ấy đẩy ra, tôi bị dọa sợ bởi trạng thái điên cuồng của mẹ, tiếng khóc càng lớn hơn.
Cha lại thở dài một hơi, dễ dàng kéo mẹ ra ngoài:
“Tôi thật sự không nghĩ tới bà lại là loại người như vậy, tôi không khuyên nổi bà nữa rồi, chúng ta ly hôn đi.”
“Để tốt cho hai đứa nhỏ, bà đừng làm phiền tụi nó nữa, ly hôn là lựa chọn tốt nhất rồi.”
Cửa phòng càng ngày càng gần hơn, mẹ bị kéo đi suýt chút nữa thì ngã, bà ấy nắm chặt khung cửa không chịu rời đi, không ngừng la hét:
“Tôi không ly hôn! Lý Quốc Đống, ông đừng hòng ly hôn với tôi, đứa bé là con của tôi, tôi giáo dục không hề sai!”
Tiếng bà ấy gào rống rất lớn, mấy cảnh sát ngồi ngoài cửa cũng bị dọa sợ, đột nhiên có một bóng dáng hoảng hốt đứng lên giống như bị thứ gì đó kích thích, chạy như điên vào phòng bệnh của tôi.
Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, dì ấy vươn tay về phía tôi, run rẩy kêu lên: “Bé con mau đến chỗ mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con!”
Rõ ràng tôi không biết dì ấy là ai nhưng ngay sau khi nhìn thấy dì ấy, nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
Dì ấy thấy tôi khóc cũng khóc theo, xông lên ôm chặt lấy tôi, không ngừng lẩm bẩm: “Tìm được rồi, mẹ tìm được rồi.”
-
Chú cảnh sát có chút áy náy muốn tách chúng tôi ra, đáng tiếc mấy lần đều không thành công, dì ấy ôm tôi rất mạnh, cảnh sát vừa kéo ra một chút thì dì ấy đã thét chói tai.