CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI LÀ PHÚC - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-06-28 19:35:39
Lượt xem: 1,950
Tôi và mẹ chờ đến ngày hôn lễ mới đi được, cứ như vậy hai người bỏ lỡ cơ hội, tưởng tượng của tôi về cuộc đối thoại trên chuyến xe lửa ấm áp đã hoàn toàn tan thành mây khói.
7.
Bởi vì không phải giờ cao điểm nên một mình mẹ đi mua vé ở nhà ga.
Tôi đứng trong phòng chờ nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Trải nghiệm đi tàu hỏa với mẹ sẽ như thế nào đây?
Bà ấy sẽ chỉ phong cảnh dọc đường rồi kể chuyện cho tôi nghe chứ?
Hay là bà ấy sẽ cầm điện thoại di động ôm tôi vào lòng cùng nhau xem video, cùng nhau cười đùa?
Tôi rất mong chờ!
Uống một ngụm nước ngọt, nụ cười trên mặt tôi càng lúc càng sâu hơn.
Đúng lúc này mẹ đã trở lại, bà ấy cầm tấm vé xe lửa trên tay, thần sắc có hơi né tránh:
“Tuệ Tuệ, mẹ không mua được hai vé liền nhau, chờ lát nữa con ngồi ở chỗ hành lý của mẹ được không?”
“Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ mất sáu giờ là đã đến rồi!”
Tốc độ nói của bà ấy nhanh hơn, cuối cùng còn cầm lấy tay của tôi, nói từng chữ từng câu: “Con ngoan ngoãn nghe lời, không nên cáu kỉnh, mẹ…”
Bà ấy nói đến đây đột nhiên dừng lại, bởi vì nước mắt của tôi đã nhỏ xuống mu bàn tay của mẹ. Tôi không hiểu tại sao bà ấy cứ phải mua vé đứng cho tôi, chẳng lẽ mẹ không biết sáu giờ đi tàu cũng rất dài sao?
“Mẹ, con không muốn ngồi ở chỗ hành lý…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chiu-kho-khong-phai-la-phuc/chuong-08.html.]
Tôi cắn môi nhịn khóc: “Tại sao con phải ngồi cùng đống hành lý kia, mẹ không thể mua thêm một vé nữa sao?”
“Đứa nhỏ này, mẹ đã nói là mẹ không mua được hai vé liền nhau, sao con còn không hiểu chuyện vậy! Con còn muốn mẹ nói mấy lần nữa đây!”
Sức nóng mùa hè cộng với giọt nước mắt kia của tôi khiến mẹ bắt đầu mất kiên nhẫn, bà ấy kéo tay tôi, vừa đi vừa phê bình:
“Con càng ngày càng yếu ớt, ngồi ở chỗ hành lý thì có làm sao? Khi mẹ còn bé, mẹ còn ngồi cùng mấy con heo trên xe lửa mà vẫn chịu đựng được, sao con lại không được?”
Bà ấy nói đến đây bỗng nhiên ý thức được điều gì, thân thể cứng đờ cúi đầu nhìn tôi:
“Không phải, mẹ không có ý gì khác, con không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ là không có hai vé ngồi liền nhau, như vậy sẽ không an toàn, con ngồi ở nơi khác sẽ khiến mẹ lo lắng.”
Bà ấy còn cố gắng giải thích thêm cho hành vi của mình: “Con còn nhỏ như thế, sao mẹ dám để con ngồi một mình, nhỡ người ta bắt con đi thì sao bây giờ, con hiểu cho mẹ được không?”
Nói đến đây bà ấy lại nhìn tôi một cái: “Mẹ không hề sai, con đừng nghĩ đến việc mách cha và anh trai con, mẹ không sợ đâu!”
Căn bản tôi còn chưa nghĩ đến chuyện mách lẻo kia, sao mẹ có thể nói tôi như vậy, ở trong lòng bà ấy, tôi chỉ là một đứa nhỏ thích mách lẻo thôi sao!
Tôi đột nhiên nhớ tới lời anh trai từng nói với tôi, anh ấy nói mẹ sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, muốn tôi đừng kỳ vọng quá nhiều rồi sẽ bị tổn thương.
Lúc trước tôi còn châm chọc anh ấy quá bi quan, hôm nay xem ra là tôi quá ngu ngốc rồi, mẹ thay đổi sao?
Không hề, bà ấy chỉ che giấu tốt hơn trước mà thôi!
Tôi cắn môi lên xe lửa, không nói một lời ngồi trên đống hành lý.
Người lui tới đi qua hành lang rất nhiều, tôi phải chuyển hành lý ra chỗ khác để cho người khác đi qua. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt khác thường của người đi đường nhìn mình nhưng cái này không hề đả kích bằng mẹ tôi.
Bà ấy rất bất mãn về biểu cảm trên mặt tôi, vừa lên xe lửa đã bắt đầu oán giận, nói tôi phụng phịu cho bà ấy xem làm gì, còn nói ở đây không có cha và anh trai, tôi nói gì cũng không có ai quan tâm.