Chiều Quá Sinh Hư - 3,4,5: Dùng miệng cảm ơn cũng được.

Cập nhật lúc: 2025-03-01 11:47:07
Lượt xem: 2,460

3.

Tô Điềm gọi tổng cộng mười ba món, vừa nhấm nháp ăn vừa khoe khoang: "Thích nhất sorbet của nhà hàng này, Hứa Miên, chắc cô chưa ăn bao giờ nhỉ?"

Tôi đói đến hoa mắt chóng mặt. Thật sự rất muốn lén bẻ một miếng bánh mì của cô ta để gặm. May mà Giang Dự Xuyên đến nhanh.  

Kim chủ ra sân rồi.  

Tôi lập tức bật chế độ tinh tinh núi Nga Mi: "Phục vụ! Món tôi gọi đâu?"

Phục vụ mỉm cười: "Thưa quý cô, cô đã gọi ba bản nhạc, hiện đang chơi đến bản cuối cùng rồi ạ." 

Tôi lại tối sầm mắt lần nữa.  

Giang Dự Xuyên cúi đầu nhìn tôi, hơi khó hiểu: "Sao thế, hôm nay có tâm sự gì à?"

Tôi ngẩng đầu 45° nhìn đèn chùm pha lê: "Bản nhạc này xúc động quá, khiến tôi nhớ đến quê nhà, chắc ruộng cải dầu xanh rồi." 

4.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Anh Dự Xuyên, anh đến rồi!" Tô Điềm lập tức đổi giọng ngọt xớt, miếng gan ngỗng trên nĩa run như bị Parkinson: "Xin lỗi nha chị Hứa Miên, em vừa từ Pháp về, ăn không quen bữa tối trong nước."

Tôi cười giả trân: "Bỏ đi, chị vừa từ Thụy Sĩ về, cũng không ăn quen con ngỗng Pháp này, may mà có mang theo đặc sản địa phương."

Tôi móc từ túi xách ra một bịch bánh cuộn Thụy Sĩ.  

Một miếng, hai miếng, ba miếng...  

Giang Dự Xuyên gọi quản lý nhà hàng: "Gọi món."

Anh thản nhiên lên tiếng: "Thịt kho Tứ Xuyên, cá chua cay, gan xào." 

Quản lý nhà hàng nhìn gan ngỗng trên bàn, lau mồ hôi: "Giám đốc Giang, đây là nhà hàng Pháp..."

Giang Dự Xuyên vung thẻ đen ra như thần bài phát bài: "Bây giờ đổi thành nhà hàng Tứ Xuyên."

"Vâng, Giám đốc Giang."

Anh lại bổ sung: "Thêm ba bát cơm."  

Quản lý nhà hàng gật đầu, tốt bụng nhắc nhở: "Chỗ chúng tôi suất cơm khá lớn, hai người ăn, hai bát là đủ rồi." 

Giang Dự Xuyên "ồ" một tiếng.  

Nhớ ra gì đó, lại bảo: "Năm bát."  

"Năm... Được rồi, Giám đốc Giang." 

Chuyện của tổng tài, hỏi ít thôi.  

5.

Tôi và Giang Dự Xuyên ôm bát cơm, điên cuồng ăn uống.  

"Phải công nhận, mấy món anh gọi hợp cơm thật." 

"Ngon quá ha."

Đối diện, Tô Điềm bóp giọng: "Chị Hứa Miên ăn khỏe thật đó, không giống em, một bữa chỉ ăn được nửa bát cơm."  

Nói xong, ánh mắt dừng trên n.g.ự.c tôi, cố ý bổ sung thêm: "Nhưng mà, chị ăn khỏe thế mà vẫn gầy quá nhỉ?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-qua-sinh-hu/345-dung-mieng-cam-on-cung-duoc.html.]

Tôi không ngẩng đầu: "Vận động trên giường tiêu hao nhiều calo lắm."

Giang Dự Xuyên trên giường chính là một chiến thần. Mấy kim chủ khác ba ngày mới một lần, anh ta một ngày ba lần.  

Lần nào tôi cũng mệt như chó chết.  

Tôi kiếm được nhiều hơn đồng nghiệp thì sao?  

Đó là tiền xứng đáng. Toàn bộ đều là máu, mồ hôi, và nước mắt.  

Sắc mặt Tô Điềm ngay lập tức cực kỳ khó coi. Cô ta vội ném một lá bài tẩy khác: "Anh Dự Xuyên, mai em đến công ty báo danh, anh phải dạy em thật tốt đấy nhé~" 

Miếng thịt kho trong tay tôi rơi tõm vào bát canh cá chua cay.  

"Cô đến công ty anh ta?" 

"Đúng vậy, em đến làm thư ký cho anh Dự Xuyên."  

Tự dưng mất hết khẩu vị.  

Tôi vứt đũa, đứng dậy chạy ra ngoài. Giang Dự Xuyên vội vàng đuổi theo, đôi giày da suýt bị anh giẫm thành xe gió thần chưởng.  

"Bố anh sắp xếp đấy, anh cũng không biết. Nếu em không thích, anh không cho cô ta đến." 

Tôi hóa thân thành Lâm Đại Ngọc, rút khăn tay ra chấm nước mắt: "Làm phiền anh phải lo lắng rồi. Nói thế chẳng phải tôi không đúng sao, làm tôi càng nhỏ nhen, thua kém các cô gái khác."

Anh vội giải thích: "Đừng suy nghĩ lung tung, bọn anh chỉ là bạn quen từ nhỏ, không có quan hệ gì cả."  

"Dù sao thì anh cũng có em gái thanh mai, trẻ hơn tôi, biết làm nũng, biết dỗ anh vui, anh nói những lời này với tôi làm gì?" 

Bộ dạng của Giang Dự Xuyên trông như muốn từ bỏ cuộc sống.  

Tôi tiếp tục công kích: "Xem kìa, tôi chỉ mới nói thêm vài câu, ca ca đã như thế này rồi."

Anh lập tức lộ ra biểu cảm ông chú trên tàu điện ngầm: "Em đừng châm chọc nữa có được không?"

Tôi che mắt cosplay Tử Vy mù:  

"Mắt tôi đau quá~" 

"Làm sao thế?"  

"Bị viên kim cương của Tô Điềm chói mù mắt." 

Anh vung tay: "Mua cho em mười cái, mỗi ngón một cái, mai em đi làm cô ta lóa mắt luôn."  

Đàn ông vung tiền như nước, cực phẩm!  

Tôi lập tức đổi giọng nũng nịu: "Moa moa, cảm ơn kim chủ papa~"

Nhìn bộ dáng vênh váo của tôi, anh hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cảm ơn bằng lời sao?"  

Nói xong, lại nở nụ cười gian tà: "Dùng miệng cảm ơn cũng được."

Anh đưa tay vuốt tóc tôi.  

Xong rồi, Giang Nhật Thiên lại online rồi.  

...  

Ca đêm còn bắt đầu sớm hơn cả dân làm 996.  

Lại là một đêm bận rộn.

Loading...