Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiến thần ngôn ngữ - An Mạn - 20

Cập nhật lúc: 2024-12-01 13:43:03
Lượt xem: 5,500

Các loại âm thanh láo nháo phía bên kia im bặt.

 

Một hồi sau, mẹ Cố nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Cô đang nói bậy bạ gì đó?”

 

Tôi có chút buồn bực: “Không phải à? Tôi nghe cô ta khóc đến mức này còn tưởng rằng ai trong nhà các người mới xảy ra chuyện nữa kìa!”

 

Đầu dây bên kia im lặng nhưng tôi nghe rõ ràng có tiếng thở dốc.

 

Mạnh Hoài càng biết xát muối vào vết thương.

 

Suy nghĩ một lát, hai mắt tôi sáng lên: “Tôi biết rồi!”

 

Tôi hân hoan nói tiếp: “Em Cố này, là vị hôn phu nghiệp chướng của cô bị xe đụng c.h.ế.t rồi sao?”

 

Lúc này Cố Tư Âm hoàn toàn bại hẳn, cô ta dập máy luôn để lại tôi và Mạnh Trúc Di ngơ ngác nhìn nhau.

 

Mạnh Hoài run rẩy vuốt mặt, vừa định nói gì đó thì điện thoại của ông ấy lại vang lên.

 

Phụ huynh nhà Lục Triệt gọi tới.

 

Tôi chống cằm, có lý do nghi ngờ hai nhà bọn họ bây giờ đang ở cùng một chỗ.

 

Vẫn phải nói là thủ đoạn của mẹ Lục cao minh hơn hẳn.

 

Bà ta nho nhã lịch sự thừa nhận là con trai cưng nhà mình lỡ làm tổn thương tôi trên phương diện tình cảm: “Thanh niên chưa trải sự đời nên coi nhầm chân ái thành tình cảm anh em, đây cũng không phải chuyện to tát gì.”

 

Rồi bà ta đổi chủ đề ngay: “Nói chuyện làm ăn không bàn tình cảm, nhưng nói chuyện tình cảm vẫn phải đề cập đến đã gặp nhau yêu nhau được thì cũng có lúc chia tay.”

 

“Tổng giám đốc Mạnh, dù sao con gái của ông không có bất kỳ tổn thương thực tế nào, bọn nhỏ cũng chỉ là lỡ miệng chút thôi. Tự dưng con gái ông chuyển sang động tay động chân, có phải là chưa ổn không?”

 

Tôi biết ngay bà ta không đánh được quả rắm nào cho tử tế mà. Hai câu này quá nhiều sơ hở, thực sự không biết lấp bao giờ cho kín.

 

Không ngờ Mạnh Trúc Di đi đến cầm lấy điện thoại thờ ờ trả lời: “Dì nói đúng ạ. Em gái cháu đúng là còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

 

Mẹ Lục: “?”

 

Giọng nói u oán của Cố Tư Âm vọng ra: “Đã 25 rồi vẫn còn nhỏ?”

 

Phá án rồi nhé, quả nhiên bọn họ ở cùng một chỗ.

 

Mặt Mạnh Trúc Di không hề biến sắc: “Con bé 65 tuổi thì vẫn là em bé trong mắt tôi.”

 

Tôi ôm bụng cười to.

 

Mẹ Lục không muốn dây dưa vấn đề tuổi tác nữa: “Ý tôi là việc em gái cậu đánh người là không đúng——”

 

Mạnh Trúc Di ngắt lời bà ta: “Vẫn là dì Lục có hiểu biết. Con nhà chú dì lỡ mồm, em nhà cháu lỡ tay xô đẩy người khác mấy lần. Đều là chuyện nhỏ cả, có ai chịu tổn thương thực sự đâu mà.”

 

Mẹ Lục lập tức nổi giận: “Nhỏ cái gì mà nhỏ, không xem con tôi bị đánh thành dạng gì à? Gọi An Mạn đến đây xin lỗi ngay!”

 

Tôi lau khóe mắt vì cười chảy cả nước mắt, nhảy đến nói chen vào: “Bị thương thì tìm bác sĩ, c.h.ế.t rồi thì tìm cảnh sát. Tìm tôi làm gì, tôi chỉ biết đạp thêm cho hai phát thôi.”

 

Bà ta giận đến răng va vào nhau lập cập.

 

Tôi vò đầu: “Dì ơi dì lạnh không? Lạnh thì đi góc tường đi, nơi đó 90 độ.”

 

Bà ta rít lên hai tiếng ha ha qua kẽ răng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cô chính là An Mạn đúng không, quả nhiên là miệng lưỡi sắc bén.”

 

Tôi lễ phép vô cùng, nói cảm ơn.

 

“Không có gì.” Giọng mẹ Lục lạnh như băng, hiển nhiên không còn kiên nhẫn như lúc đầu. “Tôi biết trong lòng cô vẫn giận, nhưng cô cũng đã ra tay đánh hai đứa nhà chúng tôi rồi, đúng không?”

 

“Chúng tôi không đòi tiền thuốc men hay gì, chỉ cần cô tự mình tới cửa quỳ xuống nói một câu xin lỗi thì chuyện này coi như qua.”

 

“Dù sao hai đứa con nhà chúng tôi đều rất hiểu chuyện, không so đo với đứa ất ơ có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy.”

 

Mặt Mạnh Trúc Di và Mạnh Hoài lập tức biến sắc.

 

Độ ấm trong mắt Mạnh Trúc Di lạnh hẳn, mu bàn tay nắm chặt điện thoại nổi đầy gân xanh.

 

Điều tra cũng nhanh ghê ha.

 

Nhưng tôi hoàn toàn không thèm để ý, chút lực công kích mọn này đã là gì đâu.

 

Tôi nói: “Như này đi dì à, dì có app Lục Mã không?”

 

Mẹ Lục nghi hoặc hỏi: “Làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chien-than-ngon-ngu-an-man/20.html.]

 

Tôi bình thản nói: “Bây giờ dì lên Lục Mã mua hai vé xe lửa, điểm đến lần lượt là Võ Đang và Nga Mi.”

 

“Dì lên núi Võ Đang tìm một người tên Trương Tam Phong bảo ông ta dạy dì đánh Thái Cực, bởi vì tôi thấy dì rất giỏi tránh nặng tìm nhẹ.”

 

“Vé còn lại thì mời dì Cố lên núi Nga Mi nhé, ít nhất có thể luyện đến cấp sư thái đó.”

 

Phía bên kia im như thóc, sau đó lại vang lên tiếng máy bận.

 

“Cuối cùng cũng im hẳn rồi.”

 

Mạnh Trúc Di ra hiệu cho tôi cúi đầu xem Mạnh Hoài đang ngồi trên sofa, mặt ông ấy đã đen sì như đ.í.t nồi từ lâu.

 

Tôi trấn an anh bằng ánh mắt, bảo anh đi nghỉ trước đi.

 

“Ngày mai còn có trận chiến lớn hơn chờ anh đấy, anh trai tốt của em.”

 

Anh do dự mất hai giây rồi mới quyết định lên lầu.

 

Tôi và Mạnh Hoài nhìn nhau không nói gì. Mãi lâu sau ông ấy lên tiếng trước:

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

“Con càng ngày càng giỏi nhỉ.”

 

Tôi ngồi trở lại ghế sofa, nhìn thẳng ông ấy trầm tư.

 

Sáu năm trước, Mạnh Hoài là người cuối cùng đến dự đám tang mẹ tôi.

 

Lúc đó ông ấy để râu ria xồm xoàm, cà vạt lộn xộn, ngơ người đứng trước quan tài như không thể tin sự thật này, bị đả kích nặng nề.

 

Tôi không thèm ngẩng đầu, cầm ra mấy chồng tiền giấy quăng vào chậu than:

 

“Ông xuất hiện làm tôi bất ngờ thật đấy.”

 

“Xem ra chỗ vàng mã này chỉ có thể đốt hết cho mẹ tôi.”

 

Đây là câu đầu tiên tôi nói với Mạnh Hoài từ khi chào đời.

 

Khoảnh khắc đó tôi nhìn qua rất bình tĩnh nhưng oán hận vô tận đang cuồn cuộn trong lòng.

 

Tôi hận ông ấy rõ là không yêu nhưng lại cưới mẹ tôi, hận ông ấy vì một người đàn bà khác mà làm lỡ dở cả đời mẹ, hận ông ấy để vợ đang mang thai tám tháng tức giận bỏ đi, càng hận ông ấy suốt ròng rã mười sáu năm trời chẳng quan tâm mẹ con tôi.

 

Vậy mà khi mẹ tôi mất, ông lại đến với dáng vẻ đau khổ si tình cho ai xem?

 

Giả vờ giả vịt.

 

Lửa đốt mẹ tôi thành tro, tôi về nhà họ Mạnh.

 

Hận thì hận, nhưng tôi vẫn muốn sống.

 

Mẹ tôi trước khi ra đi đã siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, lặp đi lặp lại:

 

“Con phải vui vẻ cả đời này, đừng để bản thân chịu thiệt.”

 

"Càng không được yêu một người khác hơn chính mình.”

 

Tôi khóc cạn nước mắt, vuốt ve gương mặt già trước tuổi của mẹ:

 

“Con sẽ mãi mãi yêu lấy chính mình, con thề.”

 

“Con sẽ luôn luôn vui vẻ, con thề.”

 

Mẹ mỉm cười, ánh sáng trong đáy mắt dần dần lụi tàn.

 

28.

 

Tôi ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Mạnh Hoài:

 

“Nếu tôi không học cách mắng chửi người khác thì năm tôi mười tuổi, mẹ tôi sẽ bị bà bán thịt lợn ngoài chợ chửi là hồ ly tinh, còn tôi là đứa con hoang, kết quả của việc bà ấy lang chạ với đàn ông.”

 

“Nếu tôi không học đánh nhau thì suốt ba năm cấp ba tôi sẽ bị chủ nhiệm lớp châm chọc mỉa mai, bị con trai ông ta bắt nạt, bị buộc ăn viên giấy. Mỗi ngày tôi đi học thì quần áo dự phòng và sách giáo khoa đều bị ném vào nhà vệ sinh nam, tiết học nào tôi cũng phải đứng đấy nghe.”

 

Mặt Mạnh Hoài hiện lên vẻ kinh hãi, ông ấy trừng to hai mắt, như không thể tin vào tai mình.

 

Tôi búng tay, cười cười: “Ông không tin thì có thể đi tra xem.”

 

“Tra xem người vợ trên danh nghĩa của ông làm sao để có thể ban ngày vừa bày bán hàng tạp hóa vừa khâu áo khâu quần cho người ta, ban đêm lén vào xưởng chế tạo đồ chơi làm thêm giờ thay công nhân, mười sáu năm trời không nghỉ lấy một ngày.”

 

“Tra xem con gái ông sao phải sáu tuổi đã đi nhặt ve chai trên đường để bán phế liệu, tranh đoạt với mấy ông bà già khác đến gãy cả răng chỉ để có thêm hai cái thùng bìa rách.”

Loading...