Chiến thần ngôn ngữ - An Mạn - 14
Cập nhật lúc: 2024-12-01 13:38:30
Lượt xem: 3,873
Tôi xoa vị trí giữa mày cho bớt nhức nhức cái đầu.
Tiểu Hòa ở phía bên kia điện thoại dè dặt nói: “Chị Mạn Mạn, em thấy có người tiết lộ thông tin cá nhân của chị. Tình hình này bất lợi cho chị quá.”
Tôi nhíu mày, đọc lướt nhanh qua nhiều bình luận không hay.
Cô ấy nói đúng. Không có gì bất ngờ nếu lát nữa thôi điện thoại của tôi sẽ cháy máy với những cuộc gọi hay tin nhắn chửi rủa và quấy rối từ người lạ. Nghiêm trọng hơn chút có khi sẽ có ai đó đến tận nhà hắt sơn đỏ lên cửa cũng chưa biết chừng.
Cư dân mạng bây giờ bạo lực lắm, lại thêm trong thời gian ngắn mà bài đăng đã hot quá trời, không phải đám Cố Tư Âm giật dây đằng sau thì tôi bé bằng con kiến.
Để đảm bảo an toàn, tôi gọi điện cho Mạnh Trúc Di giải thích ngắn gọn đầu đuôi sự việc.
Ở đầu dây bên kia anh im lặng một lát rồi thì thầm chốt mấy câu: “Em ở yên trong nhà đừng có chạy lung tung. Anh đến đón em đã, có gì rồi gặp mặt nói tiếp.”
Anh nói rất nhanh nhưng rành mạch từng từ, giọng nói của anh như thể trời sinh đã có tác dụng trấn an người khác.
Vốn tôi cũng không sợ sệt gì, nghe anh nói xong thì càng bình tĩnh thoải mái.
Tiểu Hòa liên tục gửi tới rất nhiều tin nhắn, tôi an ủi cô ấy vài câu rồi quay lại bài đăng tìm kiếm từng đứa tiết lộ thông tin cá nhân của mình.
Tung tin đồn nhảm à, nhục mạ chị mày à, ai cũng đừng hòng thoát.
Tôi đang mải mê cap màn hình thì góc màn hình bỗng bật ra một thông báo từ ứng dụng Wechat.
Tống Chức Mộng: [An Mạn à~ Ba ngày sau là sinh nhật mình nè, cậu nhất định phải đến đấy nhé ~]
Tôi ngừng tay thoát khỏi giao diện trò chuyện với Tống Chức Mộng, gõ tìm kiếm Tiểu Hòa rồi ấn vào avatar của cô ấy:
Nghênh Điệp: [Muốn xem màn trình diễn xé xác tất cả không?]
Tiểu Hòa: [?]
Tiểu Hòa: [Muốn!]
Trùng hợp là lúc này Tống Chức Mộng lại gửi một tin nhắn mới:
Tống Chức Mộng: [Cậu không đến chính là không nể mặt mình! /icon tức giận/ /icon tức giận/]
Tôi mỉm cười, bình tĩnh gõ chữ trả lời:
Nghênh Điệp: [Được thôi.]
19.
Mạnh Trúc Di đón tôi về nhà cũ.
Anh hỏi tôi có ý định gì chưa. Tôi mở link bài đăng kia rồi ném di động cho anh:
[Đương nhiên là nắm lấy vũ khí pháp luật, kiện hết bọn nó.]
Tôi lẩm bẩm chìa ngón tay ra đếm thử, tính riêng phí bồi thường tổn thất tinh thần hẳn là cũng lãi kha khá.
Anh xem lướt qua, càng xem càng nhíu chặt mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chien-than-ngon-ngu-an-man/14.html.]
Tôi lăn lộn một vòng trên sofa: “Còn phải thuê người viết văn bản đính chính thân phận cho tôi, sau đó phản kích lại.”
Mạnh Trúc Di không thèm ngẩng đầu lên: “Chuyên gia ngôn ngữ như em mà cũng cần mướn người viết hộ á?”
Tôi phản bác hùng hồn đầy lí lẽ: “Tôi tự viết thì chắc chắn là sẽ bao hàm quá nhiều tinh hoa ngôn ngữ, làm sao vượt qua yêu cầu xét duyệt mạng được?”
Anh nghẹn giọng, ánh mắt phức tạp nói: “Cũng đúng.”
Tôi vui vẻ lăn sang một bên nhường ra một vị trí trên sofa cho anh.
Anh ngồi xuống theo: “Tính ra em nhàn quá nhỉ.”
Tôi lập tức ngồi thẳng tắp, nghiêm túc nói: “Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.”
Mắt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên, tôi nói tiếp: “Mà đang đứng trên tường đổ cầm gạch ném người.”
“...”
Khả năng thực hiện kế hoạch của Mạnh Trúc Di siêu xịn xò. Tôi mới đi rửa hoa quả chút xíu anh ấy đã triệu tập được đủ người trong bộ phận quan hệ công chúng của công ty để họp online rồi.
Tôi vừa gặm táo vừa nghe mọi người phát biểu.
Anh giai tốt nhà tôi từ đầu đến giờ luôn chau mày, loại bỏ rất nhiều phương án.
Cảm động thì cũng có đấy nhưng tôi vẫn thấy anh ấy hơi kiểu chuyện bé xé ra to.
Nên tôi gọi anh ấy: “Mạnh Trúc Di.”
Anh không hề tức giận vì bị ngắt lời, tắt micro rồi ghé mắt nhìn sang lẳng lặng chờ đợi tôi nói nốt.
Tôi cắn một miếng táo: “Tôi thấy anh quá xét nét, không phù hợp ngồi họp ở đây. Đáng lẽ anh nên vào nhà máy siết ốc vít hoặc là xuống gầm cầu vượt bày hàng dán màng bảo vệ màn hình điện thoại.”
Anh bình tĩnh quay đầu lại.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi cười xáp lại: “Được rồi, dùng cách bình thường đính chính là đủ rồi. Chỉ cần nói tôi thích khiêm tốn là được.”
Mạnh Trúc Di giật mình vì tôi đột nhiên tới gần, anh cứng đờ lùi về sau:
“Thế có qua loa quá không?”
Tôi lẳng lặng nhún vai: “Hay là cũng công khai luôn chuyện người cầm quyền tập đoàn nhà họ Mạnh không ngại bỏ bê vợ con suốt mười sáu năm để mang con trai của người trong lòng về nhà ha?”
“Chắc chắn nổi như cồn.”
Mạnh Trúc Di khẽ nhấp môi, đôi đồng tử đen như mực nhìn không rõ cảm xúc.
Mãi lâu sau anh mới nói thật nhỏ: “Xin lỗi.”
Tôi ngậm một mồm đầy táo, ngửa đầu nhìn nóc nhà:
“Không phải lỗi của anh, cả mẹ lẫn tôi đều không trách anh.”
Mạnh Trúc Di quay đi, tiếp tục chủ trì cuộc họp.