Chiến thần ngôn ngữ - An Mạn - 12
Cập nhật lúc: 2024-12-01 13:37:33
Lượt xem: 4,095
Nhưng mà cô ấy lập tức gửi tin nhắn thể hiện rằng bản thân không phải đến gây sự mà ngược lại, vô cùng bội phục hành động xé xác Cố Tư Âm của tôi.
“Ơn giời! Đồng bọn đây rồi!’, tôi nghĩ.
Quả nhiên, Tiểu Hòa gửi cho tôi một đoạn sớ dài kể rõ ràng ân oán giữa mình và Cố Tư Âm.
Hóa ra cô ấy và Cố Tư Âm là bạn cùng lớp đại học, bạn trai hiện tại của cô ấy là thông qua Cố Tư Âm giới thiệu sau đó mới yêu nhau.
Ban đầu, Tiểu Hòa rất cảm kích bà mối này, không chỉ coi cô ta như chị em tốt mà đi dạo phố hẹn hò nhìn thấy quần áo đẹp túi xách xinh còn sẽ mua riêng mang về cho cô ta.
Ngay lúc Tiểu Hòa đang vui vẻ nghĩ mình có được cả tình yêu lẫn tình bạn tuyệt vời trong tay thì một loạt hành vi của Cố Tư Âm làm cô ấy nhận ra bản thân bị lừa rồi.
Nửa đêm Cố Tư Âm đăng status trên Weibo nói rằng muốn ăn bánh hạt dẻ xốp giòn của cửa hàng X. Đó là một cửa hàng nổi tiếng trên mạng, quan trọng là do gia đình bạn trai của Tiểu Hòa điều hành.
Thế là anh bạn trai ngây ngô lái xe mấy chục dặm trong đêm, chờ dưới lầu nhà Cố Tư Âm từ sáng sớm để đưa cô ta mấy hộp bánh đầy ụ.
Những chuyện tương tự như vậy còn xảy ra không chủ một lần hai lần.
Khi Tiểu Hòa rốt cục không nhẫn nhịn được nữa yêu cầu nói chuyện riêng với Cố Tư Âm thì cô ta không nói nhiều, gửi tin nhắn ‘Về sau đừng liên lạc nữa, em sợ Tiểu Hòa hiểu lầm.’ ngay trước mặt cô ấy rồi chặn anh ta luôn.
Kết quả chính là Tiểu Hòa cãi nhau to với anh bạn trai vừa vội vàng chạy đến. Cô ấy chê hai người kia không biết giới hạn, bạn trai thì trách cô ấy nhỏ nhen, còn Cố Tư Âm thì vừa gạt lệ vừa giả vờ giả vịt nói Tiểu Hòa nghĩ nhiều quá.
Chưa được mấy ngày, Cố Tư Âm đã phủi sạch quan hệ để ở bên Lục Triệt. Còn Tiểu Hoà và bạn trai đến nay vẫn đang chiến tranh lạnh.
Tôi gõ đi gõ lại hai chữ ‘nghiệp chướng’ trong khung thoại nhưng đến cùng cũng không gửi đi.
Nói người ta là nghiệp chướng thì chính tôi cũng đâu có tốt đẹp hơn bao nhiêu.
Nghe Tiểu Hòa nói Lục Triệt và Cố Tư Âm công khai yêu đương ngay trong tối hôm lễ tình nhân.
Hai kẻ đó cùng hát tình ca trong phòng KTV, ánh mắt lưu luyến đến là ngọt ngào.
Tưởng tượng ra cảnh ấy xong, tôi nổi da gà khắp người.
Tiểu Hoà còn kể đêm đó có rất nhiều người online trong group chat, Cố Tư Âm nghẹn giọng nói không trách tôi được, là do anh Triệt của cô ta quá ưu tú nên người khác ngấp nghé là chuyện thường, cô ta đã quen từ lâu rồi.
Tôi đọc mà cười ha hả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chien-than-ngon-ngu-an-man/12.html.]
Tiểu Hòa sợ tôi tức nên tranh thủ thời gian thu hồi tin nhắn, hỏi tôi đang nghĩ gì.
Tôi bảo tôi hơi hối hận.
Tiểu Hoà: [Hối hận chia tay Lục Triệt á?]
Ngênh Điệp: [Không, hối hận hôm đó đánh quá nhẹ, để đến tối bọn họ còn có sức ra ngoài ăn chơi nhảy múa.]
Tiểu Hòa gửi một cái meme like mạnh.
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, cô ấy gửi tin nhắn thoại nhắc nhở tôi cẩn thận Tống Chức Mộng:
Tiểu Hoà: “Nếu cô ta mời chị tham gia tiệc sinh nhật thì chị tuyệt đối đừng nhận lời. Gã họ Triệu mới về nước, bọn họ chỉ muốn công khai bôi xấu chị để trả thù cho Cố Tư Âm thôi.”
Giọng nói dịu dàng của Tiểu Hòa đầy sự lo lắng.
Tôi nằm ườn trên salon lắc lư hai chân, ung dung đáp lại bằng một cái icon cười ngây ngô.
Nếu có được mời thật thì đến cùng ai phải xấu mặt cũng khó mà nói lắm à nha.
16.
Cuối tuần, Mạnh Trúc Di lại lôi tôi vào bệnh viện thăm Mạnh Hoài.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Thật ra tôi không muốn đi cho lắm nhưng đối diện với ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh thì lời từ chối đã đến bên miệng rồi cũng vẫn không sao mà thốt ra nổi thành lời.
Tôi không thể làm gì khác ngoài hậm hực đi theo anh và nghe Mạnh Hoài lải nhải liên miên cả ngày.
Sắp tối, Mạnh Trúc Di cầm hộp giữ nhiệt kêu tôi cùng đi nhà ăn mua cơm. Chúng tôi vừa chờ thang máy vừa bàn xem sẽ ăn gì.
Cửa thang máy mở ra, bên trong không ngờ lại có hai người không thể tưởng được.
Cố Tư Âm một tay phủi phủi chiếc váy bẩn thỉu trên người, tay kia cố hết sức đỡ Lục Triệt mặt mũi sưng vù. Đang đau đến nhe răng trợn mắt thì gặp đúng tôi, mặt hai kẻ đó biến sắc.
Kiểu tóc ổ gà của đôi này và dấu giày đen sì trên áo sơ mi trắng của Lục Triệt làm tôi phì cười.
Nước mắt của Cố Tư Âm rơi liền.
Cô ta cắn môi lên án tôi: “An Mạn, chị quá đáng thế! Kể cả chị có hận anh Triệt thế nào đi nữa cũng không thể tìm người đánh anh ấy chứ! Đây là vi phạm pháp luật đấy!”