Chiếc quan tài màu đỏ máu - chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-19 23:36:03
Lượt xem: 63
“Chú Ba,” tôi nói, ánh mắt nghiêm túc. “Chú có biết tại sao mẹ luôn không thích cháu từ bé đến giờ không?”
Chú Ba không trả lời, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lập lòe. Tôi hiểu rằng ông đã biết rồi.
“Chú Ba!” Tôi quỳ xuống, dập đầu ba cái “bịch bịch bịch” xuống đất trước mặt chú. “Cháu cầu xin chú, mười ngón tay cũng liền tâm, cháu không tin là một người mẹ lại tự nhiên vô duyên vô cớ đối xử với con mình như vậy. Cháu cần biết lý do, để ít nhất cháu không phải sống cuộc đời không rõ ràng, mà ngay cả khi c.h.ế.t cũng phải là một con quỷ hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành.”
Chú Ba lập tức đỡ tôi dậy, mặt ông hiện lên đầy vẻ thương tiếc. “Đứa bé ngoan, không phải tại cháu. Mẹ cháu chính là như vậy, chính bà ta không có âm đức.”
Chú Ba thở dài, nhẹ nhàng nói: “Thực ra, nếu chú đoán không sai thì anh trai cháu không phải là con trai ruột của bố cháu.”
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
“Chú nói gì?” Tôi giật mình, cảm giác như bị đ.ấ.m vào mặt.
“Ngày xưa, trước khi mẹ cháu gả cho bố cháu, bà từng có một khoảng thời gian qua lại với con trai nhà ông Năm,” chú giải thích. “Vốn là đã tới bước bàn chuyện cưới gả rồi, nhưng không biết tại sao con trai ông Năm lại c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.”
Tôi há hốc miệng. “Vậy... vậy sau đó thì sao?”
“Mẹ cháu hết cách, đành phải quay đầu gả cho bố cháu. Chú đoán lúc mẹ cháu gả cho bố cháu thì trong bụng đã có th.ai rồi.”
“Điều đó nghĩa là...” Tôi nuốt nước bọt, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng.
“Đúng, ngày anh trai cháu ra đời tính thế nào cũng thấy không đúng, sinh sớm hơn bình thường tận bốn tháng,” chú Ba nói tiếp. “Bố cháu vốn thật thà, là một người rất tốt, nên chỉ đành cắn răng chịu đựng, không nói mẹ cháu lấy một câu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chiec-quan-tai-mau-do-mau/chuong-8.html.]
“Tại sao lại như vậy?” Tôi hỏi, gần như không thể tin vào những gì mình đang nghe.
“Về sau, lúc anh trai cháu lên ba, mẹ cháu lại mang th.ai cháu,” chú Ba kể. “Sau khi mang th.ai cháu, tính tình của mẹ cháu trở nên rất xấu, động tí là lại nói bố cháu ép mẹ cháu, sống c.h.ế.t đòi bỏ cháu đi.”
“Thật sao?” Tôi không thể kìm chế cảm xúc của mình. “Mẹ cháu sao có thể đối xử như vậy với bố?”
“Lần đầu bố cháu tức giận, đã mắng mẹ cháu ngay trước cả đám anh em bọn chú,” chú Ba nói tiếp. “Bố nói rằng nếu dám bỏ con thì sẽ ly hôn, để cho mẹ cháu tự nuôi anh trai cháu. Sau đó mẹ cháu mới từ bỏ ý định.”
Chú Ba nhổ một ngụm nước bọt, “Cái thứ gì thế không biết, ễnh bụng rồi mới gả cho người ta mà còn muốn thủ tiết với người trước. Có giỏi thì bà đừng gả.”
Tôi ngây ra, không biết nên cảm thấy gì trước những lời này. Cảm giác như cuộc đời mình đang sụp đổ.
Chú Ba híp mắt lại, chuyển chủ đề: “Hơn nữa, chú không tin là đột nhiên bố cháu lại c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Bố cháu khỏe như trâu, làm sao mà chỉ trong một đêm lại qua đời được? Có đá.nh c.h.ế.t chú cũng không tin.”
“Chú Ba,” tôi lắp bắp, “chẳng lẽ bố cháu cũng bị bọn họ h.ại c.h.ế.t sao?”
Tôi run rẩy, bám lấy bàn tay nhăn nheo của chú Ba. “Chú Ba, chú giúp cháu với, cháu muốn báo thù.”
Chú Ba hít một hơi thuốc thật mạnh, nghiến răng: “Vốn là những năm nay nể mặt cháu nên chú luôn nhắm một mắt, mở một mắt với tất cả những gì họ làm. Không ngờ giờ bọn họ cũng không buông tha cho cả cháu nữa.”
Chú Ba ngẩng cao đầu, ánh mắt rực lửa: “Nếu đã như vậy thì chúng ta liều một phen sống c.h.ế.t đi. Đêm mây che trăng, gió thổi mạnh, chính là lúc đà.o m.ộ gi.ết người.”