Chiếc nhẫn ở ngón áp út - 18 (END)
Cập nhật lúc: 2025-02-02 12:27:04
Lượt xem: 407
14.
Lại là mùa đông, từ đó đến nay ngón áp út của tôi không còn bị nút nẻ nữa. Có lẽ là nhờ thuốc trị nứt nẻ mà Tạ Trình chuẩn bị cho tôi.
Chiếc nhẫn cưới được đeo trên ngón đeo nhẫn bên tay phải, kích thước vừa vặn một cách đáng ngạc nhiên.
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật tôi.
Đàm Tụng đến khiến tôi rất bất ngờ, đã lâu lắm rồi kể từ lần gặp cậu ta. Hình như cậu ta đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Vẻ mặt non nớt của học sinh đã biến mất, đôi mắt trở nên điềm tĩnh và bình thản.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Khi cậu ta cười nói ra những lời này, Tạ Lộ Dao đứng cách đó không xa, cô ấy nhấc chân định đi về phía tôi, nhưng tôi ra hiệu cho cô ấy dừng lại.
“Anh trai cậu thế nào rồi?”
Phó Tĩnh Châu đang ở trong tù. Là Tạ Lộ Dao nói cho tôi biết.
Lúc trước sở dĩ có thể mua căn nhà trong tay tôi, là Phó Tĩnh Châu mượn tiền từ chỗ cho vay nặng lãi, giống như muốn chứng minh điều gì đó với tôi hoặc là chính hắn, hoặc là không muốn bỏ qua căn nhà duy nhất có thể chứng minh mối quan hệ chúng tôi đã từng có.
Sau đó, hắn bị những người đòi nợ đánh rất thảm. Cho đến một ngày, người truy nợ đuổi tới căn nhà kia, vì ép hắn trả tiền mà đập phá đồ đạc trong nhà.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ngày đó, Phó Tĩnh Châu ẩn nhẫn đột nhiên nổi điên, đánh nhau với người đòi nợ. Cuối cùng, một người c.h.ế.t và hai người bị thương.
Đàm Tụng chua xót nở nụ cười: “Anh trai em vẫn như cũ, nếu không phải là sinh nhật chị, anh ấy có thứ muốn em chuyển cho chị, hẳn là không muốn gặp em.”
“Bảo cậu chuyển giao cho tôi cái gì?”
Cậu ta đưa cho tôi hai hộp quà cùng một lúc.
“Trong này có quà sinh nhật ba mươi tuổi của chị, anh trai em vốn muốn tặng cho chị, nhưng khoảng thời gian đó anh trai em đã xảy ra chuyện, cho nên liền kéo dài tới bây giờ.”
Bầu không khí trầm mặc, giữa chúng tôi vốn không còn gì để nói.
Cậu ta dường như cũng ý thức được điều ấy, nhìn chằm chằm tôi thật lâu. Cho đến khi mắt bị sương mù ẩm ướt bao phủ, cậu ta mới nghẹn ngào nói: “Chị, em nợ chị một câu xin lỗi.”
Tay cậu ta nắm hộp không buông ra, đang run nhè nhẹ: “Mấy năm nay, mỗi khi nhớ tới những lời nói tệ hại của mình lúc trước, em hận không thể đánh c.h.ế.t chính mình lúc đó. Nếu như năm đó không phải chị cứu em, Đàm Tụng nằm trong đống rác kia đã sớm c.h.ế.t rồi. Em sẽ không lấy cái cớ tuổi trẻ vô tri hoặc nói chuyện không cẩn thận để buộc tội mình, bởi vì em biết em chính là rác rưởi, đáng bị trừng phạt, em đã đánh mất người từng quan tâm em nhất. Em sẽ không đến làm phiền chị nữa, nhưng trước khi rời đi, vẫn muốn nói với chị một tiếng, xin lỗi.”
Tôi cho rằng, lúc trước dùng lời khó nghe mắng Phó Tĩnh Châu là tôi hoàn toàn buông bỏ, nhưng dưới mắt nhìn Đàm Tụng, tôi đột nhiên ý thức được, thực sự buông bỏ có nghĩa là những người và những thứ làm tổn thương tôi không còn có thể gây ra cho tôi bất kỳ điều rắc rối nào cho tôi nữa. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng nếu Tạ Trình ở đây thì tốt biết mấy, lúc đó tôi sẽ không phải đối phó với họ hàng của hắn nữa.
Tạ Lộ Dao thay tôi đỡ rất nhiều rượu, cả người say khướt.
“Chị dâu, em kết hôn chị chuẩn bị cho em bao nhiêu của hồi môn?”
Cô ấy sắp kết hôn, là cùng thanh mai trúc mã. Đoạn thời gian trước hai người từng cãi nhau chia tay, nhưng sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của cậu ấy, cuối cùng cũng nhận được sự tha thứ của Tạ Lộ Dao.
Tôi đẩy đầu cô ấy ra khỏi vai mình và hỏi một cách nghiêm túc: “Em định mang của hồi môn đến cho cậu ấy sao? Tiêu tiền cho một người đàn ông sẽ mang lại cho em vận rủi suốt đời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chiec-nhan-o-ngon-ap-ut/18-end.html.]
Tạ Lộ Dao cười nói: “Sao chị càng ngày càng ghét đàn ông thế? Nhưng mà đúng là như vậy. Một người đàn ông yêu chị sẽ sẵn sàng chi tiền vì chị, giống như anh trai em vậy.”
"Chuyện lúc trước là kinh nghiệm thu được, một bài học rút ra từ m.á.u và nước mắt. Đương nhiên, nếu như em muốn thử cũng được, đến lúc đó đừng tìm chị khóc là được, chị cũng sẽ không đem tiền cho loại người yêu đương mù quáng.”
Tạ Lộ Dao bĩu môi: “Chị càng ngày càng keo kiệt, anh trai em giao cả nhà họ Tạ cho chị, chị còn nói là chị không có tiền.”
Tôi quay đầu nhìn cô ấy: “Làm sao em biết?”
“Di chúc!”
“Cho tới bây giờ chị vẫn chưa từng thấy nó.”
“Hình như ở trong két sắt của phòng sách.”
Tôi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi cô ấy: “Em biết mật mã là bao nhiêu không?”
“Là ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Anh trai em chưa từng nói với chị sao?”
Nói xong, cô ấy đột nhiên khổ sở, ôm lấy cánh tay tôi, giọng nói trầm thấp đến khó chịu: “Nếu năm nay anh trai em cũng có thể tham gia tiệc sinh nhật của chị, thật tốt biết bao!”
Dứt lời, cô ấy nhìn thấy hộp quà trong tay tôi, nhất quyết muốn mở ra xem.
Chiếc hộp của Phó Tĩnh Châu được mở ra.
Tạ Lộ Dao sững sờ nhìn chằm chằm thật lâu, cuối cùng hoang đường cười: “Chắc là em hoa mắt rồi, nếu không chiếc khoá vàng trong hộp này, tại sao lại giống với khoá vàng trăm tuổi của anh trai em như vậy.”
Trong nháy mắt đó, thân thể của tôi bỗng nhiên run rẩy dữ dội, giống như thuyền buồm chạy vào biển rộng, bối rối và tuyệt vọng mà không thể tìm được đường về nhà.
Một số hình ảnh bị lãng quên đã lâu, hình thành một câu chuyện hoàn chỉnh trong đầu, lảo đảo dường như muốn xuyên suốt cuộc đời tôi.
Tạ Lộ Dao sợ hãi, ôm tôi ngồi xổm trên mặt đất khóc rống không ngừng xin lỗi.
“Chị dâu, chị đừng dọa em, không nhắc tới anh trai em nữa, không nhắc tới nữa!”
Sau đó có một ngày, tôi ngồi xổm trước két sắt suy nghĩ thật lâu.
Tạ Lộ Dao nói, mật mã là ngày đầu tiên tôi và Tạ Trình gặp mặt. Nếu đó là ngày cuộc gặp gỡ đầu tiên có ý nghĩa thực sự, thì đó không phải là một ngày đáng nhớ.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra mật mã có thể là gì. Bởi vì, đó quả thật là một ngày đáng nhớ.
Ngay lúc tôi mở được két sắt thành công, tôi đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Có lẽ Tạ Trình cũng giống như tôi, đã vô số lần nghĩ trong đầu rằng thật tuyệt biết bao nếu ngày đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Một cô gái trẻ tràn đầy sức sống và sức sống, không biết cái gì tường nam và một ông chủ lớn tinh mắt, mấu chốt còn đẹp trai. Hắn ngưỡng mộ cô ấy, cho cô ấy cơ hội. Cuối cùng cô dựa vào cố gắng của mình, đạt được thành công. Nếu đúng như vậy, cuộc sống của họ hẳn đã rất khác.
Trong két sắt chỉ có một lá thư và một thoả thuận ly hôn. Trên đó còn ký tên Tạ Trình. Dường như muốn nói: Tiểu Bạch, nếu một ngày nào đó em không còn yêu tiền nữa, anh vẫn có thể cho em sự tự do.
(--END--)