Chiếc Nhẫn Kim Cương Bị Thu Hồi - Chapter 16-18
Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:45:58
Lượt xem: 2,507
16
Tôi không lạ gì với việc nấu nướng.
Ngoài việc nấu ăn cho cha ruột từ khi còn nhỏ, Lâm Hàn còn là một người kén ăn.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Tôi làm việc rất nhanh nhẹn.
Một lúc sau, một bàn lẩu lớn đã sẵn sàng.
Thời An ăn thịt bò sốt mè rất vui vẻ:
“Chị Vũ Đường, chẳng trách chị nói không có nỗi lo nào mà lẩu không thể giải quyết, nếu có thì chỉ hai bữa thôi.”
Cậu ấy phàn nàn rằng đồ ăn phương Tây quá nhạt nhẽo và thiếu hương vị đa dạng.
Lại ngại ông ngoại chú trọng sức khỏe, một bát cháo, một đĩa dưa chua liền có thể ăn vui vẻ vô cùng.
Thời An nghiêng đầu nói thêm:
“Em còn nhớ chị từng nói ăn lẩu một mình là điều tệ nhất. Đó là mức độ cô đơn thứ năm.”
Tôi nghiêm túc nói:
“Không đúng, điều duy nhất tệ hơn việc ăn lẩu một mình là khi một mình mà không có tiền ăn lẩu.”
Thương Thừa Châu mỉm cười, anh đích thân cười tráng lòng cho tôi:
"Thẩm tiểu thư, lòng đủ chín rồi."
Thời An rất hưng phấn:
"Chúng ta quen nhau như bạn qua thư gián tiếp vậy, hahaha."
Tôi nghẹn ngào ho liên tục, Thương Thừa Châu ân cần vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Mẹ!
Thời An miêu tả chú mình như thế nào trong thư nhỉ?
“Chú ấy là bà mụ ác quỷ thích chằm chằm em uống thuốc."
"Không có sở thích nào khác ngoài công việc."
"Còn thích xem email của em, dõng dạc nói, người giám hộ có quyền lọc ra nhưng tin tức xấu."
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Thương tổng, người trong miệng người ngoài là không có tình cảm, lại "đùa giỡn" như người chú bình thường của mình ở nơi riêng tư vậy.
Trước khi rời đi, Thương Thừa Châu thiện ý nhắc nhở tôi:
“Nếu cô đến làm việc ở Thương thị, cô có thể trả hết phí ngủ với tôi nhanh hơn.”
17
Tôi nghiến răng đồng ý.
Để đẩy tôi vào ngõ cụt, Tống Kiều đã lấy lại căn hộ và xe hơi của tôi.
Cô ta nói mọi thứ đều đứng tên công ty và tôi không có quyền mang đi.
Lâm Hàn đồng ý.
Không biết là do muốn chống lưng cho cô ta hay muốn đẩy tôi vào đường cùng nữa.
Tôi cũng không rảnh đoán suy nghĩ của người khác.
Người có năng lực thì có thể sống sót ở bất cứ nơi nào.
Trong công việc, khả năng của Thương Thừa Châu so với Lâm Hàn còn tốt hơn nhiều.
Anh ấy đích thân chỉ đạo phương hướng và yêu cầu sự hoàn hảo trong từng chi tiết.
Là “Nữ chiến binh lục giác” được vài năm, tôi nhanh chóng thích nghi với cường độ mới.
Ngay cả cà phê và trà chiều yêu thích của Thương Thừa Châu cũng đã được chuẩn bị.
Chỉ là, anh ấy nghiền ngẫm nhìn tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chiec-nhan-kim-cuong-bi-thu-hoi/chapter-16-18.html.]
“Thẩm tiểu thư, tôi mời cô tới đây không phải vì tôi muốn một thư ký toàn năng."
Tôi hơi bối rối:
"Thương tổng muốn gì?"
"Khả năng lập kế hoạch và kỹ năng đàm phán của cô vượt xa sức tưởng tượng của tôi."
"Tôi không hiểu, tại sao cô ở công ty trước đây cô chỉ là thư ký chủ tịch?"
Anh ấy nói một câu đơn giản đã bóc trần nội tâm của tôi.
Xét về năng lực, tôi không hề thua kém bất cứ người nào trong tập đoàn Lâm thị.
Nhưng sau khi Lâm Hàn lên nắm quyền, anh ta đã bồi dưỡng rất nhiều cấp dưới cũ đã ủng hộ mình.
Ngay cả Phùng tổng, người chỉ biết nịnh nọt người khác, cũng đã đạt tới đẳng cấp giám đốc tiếp thị.
Trình độ và địa vị đối xử vượt trội hơn nhiều so với tôi, ông chủ nhỏ của văn phòng thư ký.
Sự thật mà trước đây tôi không muốn đối mặt đã lộ diện.
Lâm Hàn hẳn là rất coi thường tôi.
Nếu không thì Tống Kiều, một người thiếu kinh nghiệm làm sao có thể đạt danh nghĩa làm phó chủ tịch công ty, trong khi tôi đã vất vả đồng hành cùng anh ta bốn năm mà vẫn không được đối xử hợp lý.
18
Thương Thừa Châu lấy ra một dự án mà tôi rất tâm đắc:
"Nếu ta thắng, khoản nợ cô ngủ tôi sẽ xóa bỏ toàn bộ."
"Hoặc, tôi có thể ngủ với cô một lần nữa."
Đường đường một tổng tài, sao có thể nói những lời hạ lưu một cách nghiêm túc như vậy!
Tôi đỏ mặt rời đi.
Thời gian này, tôi thường xuyên gặp mặt Thời An.
Với chiêu bài muốn làm quen với môi trường trong nước, cậu ấy nhờ tôi đưa đi xem phim, chơi phòng thoát hiểm và đi khu vui chơi giải trí.
Thương Thừa Châu không yên tâm cháu trai đi chơi nên đã cố ý đảm đương vị trí tài xế và chi tiền.
Khi chơi tàu lượn siêu tốc, tôi rất ngạc nhiên:
“Tiểu An, trái tim em có chịu nổi không?”
“Không sao đâu, chú em đã tìm một chuyên gia giỏi thực hiện ca phẫu thuật, sau này em có thể sống như một người bình thường rồi.”
Tôi vui mừng khôn xiết:
“Em có thể cho chị số liên lạc của bác sĩ không? Chị có một người bạn cần trị liệu trái tim."
Thương Thừa Châu hỏi:
"Người bạn nào?"
Tôi đã đề cập đến cô gái được bảo trợ.
Đôi tay thon dài đẹp trai của anh đặt trên vô lăng.
"Thẩm tiểu thư, cô có phải là người có tấm lòng ấm áp với mọi người không?"
Thời An ngắt lời:
“Chú đừng nghĩ rằng ai cũng giống mình, luôn tỏ ra thái độ coi thường người khác.”
“Nếu không có chị Vũ Đường, cháu đã sớm đi gặp chị gái thân yêu của chú rồi.”
Thương Thừa Châu khẽ cười.:
“Đúng vậy, Thẩm Vũ Đường tiểu thư có một trái tim nhân hậu, xứng đáng với sự yêu mến của mọi người.”
Thời An trợn mắt nói:
"Chú đã nói như vậy rồi, không bằng suy xét cưới chị Vũ Đường về làm dì cháu đi."
"Dù sao thì bây giờ ông ngoại cũng không quan tâm nhiều đến địa vị gia đình đâu."
Tôi ngừng động tác uống nước một chút, đành phải dựa vào ho khan để che đậy sự bối rối của mình.