Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiếc Áo Thọ Cướp Mạng - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-12-29 09:37:06
Lượt xem: 701

"Em à, sao em vẫn chưa ra, có phải cơ thể không khỏe không, anh đưa em đi bệnh viện nhé!"

 

Cửa phòng tắm là cửa kính mờ.

 

Tôi có thể rất rõ ràng nhìn thấy Tiểu Ngữ và chồng tôi đang đứng bên ngoài.

 

Tôi không biết phải trả lời họ như thế nào.

 

Thấy tôi không trả lời, chồng tôi bắt đầu đập cửa.

 

Khi họ đập cửa, tôi còn nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ.

 

"Thời gian không còn kịp nữa, nhanh chóng bảo cô ta mặc đồ vào!"

 

Đó là lời Tiểu Ngữ nói với chồng tôi.

 

Tôi chỉ có thể dùng cơ thể mình ghì chặt cửa, kéo dài thêm từng phút, từng giây.

 

May mắn là cửa nhà cô ta khá vững, dù bị đập mãi mà vẫn không mở ra.

 

"Tư Tư, mình biết cậu nghe thấy, mau ra đi, thời gian không còn kịp nữa!"

 

Giọng nói của Tiểu Ngữ gấp gáp đến mức có chút nghẹn ngào.

 

Tôi trong lòng cười nhạt, chẳng lẽ giờ đây họ không còn giả vờ nữa sao?

 

"Tư Tư, chuyện không như cậu nghĩ đâu, mình biết cậu nhất định đã bị tên Hoàng Đại Tiên đó lừa, cậu ra đi, mình sẽ từ từ giải thích cho cậu, nếu kéo dài nữa thì không kịp đâu."

 

Nghe tiếng Tiểu Ngữ gọi gấp gáp, tôi chợt có một chút xúc động muốn ra ngoài.

 

"Mình không ra ngoài, trừ khi cậu cho mình một lời giải thích hợp lý."

 

Tôi biết rõ tình hình lúc này không có lợi cho mình, nên vẫn quyết định nghe xem cô ta sẽ giải thích thế nào.

 

Sau khi nghe tôi trả lời, Tiểu Ngữ bắt đầu khóc nức nở.

 

Cô ta khóc rất thảm thiết, khóc đến mức không thể nói được câu nào, cuối cùng chồng tôi phải thay cô ta giải thích.

 

"Vợ à, em thật sự hiểu lầm rồi, moii người chưa bao giờ muốn lấy mạng em! Mọi người bảo em mặc đồ tang là để bảo vệ em! Hai tháng trước, có một Hoàng Đại Tiên nói rằng số mệnh của em đặc biệt, vào ngày sinh nhật thứ ba mươi sẽ gặp một tai họa c.h.ế.t người. Để tránh tai họa đó, em chỉ có thể mặc đồ tang mỗi ngày, điều này sẽ che giấu đi hơi thở của sự sống trên người em. Chỉ cần mặc đồ tang và sống sót qua ngày sinh nhật ba mươi, tai họa đó sẽ qua. Anh lo em sợ nên mới giấu em, nhanh ra ngoài đi, mặc chiếc sườn xám vào, nếu không qua 12 giờ trưa sẽ không kịp nữa!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chiec-ao-tho-cuop-mang/chuong-10.html.]

Giọng nói của chồng tôi đầy sự cầu xin.

 

Nghe có vẻ như anh ấy thật sự rất lo lắng cho tôi.

 

Tôi nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là đến 12 giờ trưa.

 

Lúc này tôi lại bắt đầu do dự.

 

"Vậy anh giải thích thế nào về khuôn mặt của Tiểu Ngữ, tại sao da cô ấy trông như xác c.h.ế.t khô khi tẩy trang?"

 

Nếu họ có thể đưa ra lời giải thích hợp lý, tôi có thể suy nghĩ lại và cân nhắc tin tưởng họ.

 

"Thực ra mình đã mắc một căn bệnh da liễu rất nghiêm trọng, mình giấu cậu vì không muốn làm cậu lo lắng. Nếu cậu không tin, mình có thể gửi cho cậu bản sao kết quả kiểm tra ở bệnh viện."

 

Ngay khi Tiểu Ngữ vừa nói xong, tôi đã nhận được kết quả kiểm tra cô ấy gửi đến.

 

Trên đó quả thật viết rằng cô ấy mắc phải một căn bệnh da liễu kỳ lạ.

 

"Giờ cậu có tin mình không? Nếu mình thật sự muốn hại cậu , đâu cần phải tốn công như vậy, chỉ cần bắt cậu lại là xong."

 

11

 

Cô ta nói như vậy, có vẻ khá hợp lý. Nếu cô ta thật sự muốn mạng sống của tôi, thì chẳng cần phải tốn công như thế này.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Khoảnh khắc này, tôi lại cảm thấy tin tưởng họ thêm một chút.

 

"Tư Tư, trước đây không phải cậu thường nói cơ thể không khỏe sao? Nhưng đi bệnh viện lại không tìm ra vấn đề gì. Thực ra đó là ảnh hưởng của cái chết, nên cậu mới cảm thấy không khỏe. Chỉ cần cậu mặc đồ tang và vượt qua hôm nay bình an, sau này cơ thể cậu sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa. Mối quan hệ chúng ta bao nhiêu năm, không lẽ lại không thể thắng được một người ngoài sao? Cậu mau ra đi, thời gian không còn nhiều!"

 

Những lời của Tiểu Ngữ khiến tôi không còn nhớ rõ liệu trước đây khi mặc đồ tang tôi có cảm thấy khó chịu không.

 

Nhưng lòng tôi lại càng nghiêng về phía cô ta.

 

Suy nghĩ kỹ lại, khi tôi khởi nghiệp và bị lừa, nếu không có cô ta giúp đỡ, có lẽ tôi đã chẳng còn muốn sống nữa, định buông bỏ tất cả.

 

Một cách khác mà nhìn nhận, chính cô ta đã cứu mạng tôi.

 

Tôi đáng ra phải tin tưởng cô ta vô điều kiện.

 

Suy nghĩ thông suốt, tôi chủ động mở cửa phòng tắm.

 

Tiểu Ngữ ngoài cửa đã khóc nức nở, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ta, tôi cảm thấy áy náy và ôm lấy Tiểu Ngữ.

 

Loading...