Chia tay - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-17 18:56:38
Lượt xem: 2,019
Trước kia tôi vì lấy lòng hắn, nhịn những lời này. Bây giờ, sống lại một kiếp, tôi tỉnh ngộ, hoàn toàn không cần thiết.
Tôi khẽ liếc nhìn Tần Nguyễn. Sau đó gọi nhân viên phục vụ hỏi: “Tiệc của tôi, chó mèo gì cũng có thể vào được sao?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có người không nhịn được cười ra tiếng. Dùng chó mèo để hình dung, cũng là đã quá đề cao Tần Nguyễn rồi. Với thân phận của cô ta, bữa tiệc cao cấp này, ngay cả tư cách vào cửa cô ta cũng không có, đừng nói tới chuyện diễu võ dương oai trước mặt tôi.
Nhân viên phục vụ quyết định đi tới trước mặt Tần Nguyễn thật nhanh: “Xin lỗi cô, mời cô lập tức rời đi.”
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Tần Nguyễn ở giữa phòng, giống như đang nhìn thằng hề nhảy nhót.
Sắc mặt Tần Nguyễn trắng bệch. Cô ta tức giận nhìn chằm chằm tôi, chất vấn: “Lời này của cô là có ý gì?”
Bùi Úc đặt ly rượu xuống, như là nghe không nổi nữa. Lập tức đi tới trước mặt Tần Nguyễn thay cô ta chặn ánh mắt của mọi người, cau mày nói: “Tống Tình, em đừng quá đáng.”
Tôi quá đáng sao? Hắn nhận món quà sinh nhật mập mờ của mối tình đầu trước mặt vợ, ngược lại còn trách cứ tôi. Giờ khắc này, tôi quả thực tự cười bản thân mình kiếp trước quá ngu xuẩn.
Có người chống lưng, Tần Nguyễn lập tức khôi phục tinh thần. Cô ta ở phía sau Bùi Úc khiêu khích nói: “Nói nhiều như vậy, không phải là cô ghen tị vì Bùi Úc đối tốt với tôi sao? Cô ép buộc Bùi Úc kết hôn với cô thì có ích lợi gì, thấy rõ ràng, người anh ấy thích vẫn là tôi!”
Tôi giương mắt nhìn lướt qua Bùi Úc. Thần sắc hắn không thay đổi, vẫn trầm mặc như thường ngày.
Kiếp trước Tần Nguyễn đều đứng ở trước mặt tôi khiêu khích như vậy. Bởi vì cô ta biết tôi thích Bùi Úc, cho dù như thế nào cũng sẽ không rời đi. Bùi Úc dường như cũng nhận thức được chuyện này, cho nên liên tục dung túng cô ta ở trước mặt tôi.
“Được. Vậy tôi trả lại tự do cho hai người,”
.
Tần Nguyễn khinh miệt cười: “Cô nói được làm được không?”
Bùi Úc cũng có chút không kiên nhẫn, thở dài: “Có thể đừng náo loạn nữa không?”, trong giọng nói hoàn toàn không để lời của tôi ở trong lòng.
Đúng vậy. Không ai tin tôi, người làm chó l.i.ế.m của Bùi Úc suốt bốn năm dám ly hôn với hắn.
“Được.” Tôi quay đầu gọi điện thoại cho luật sư.
Không lâu sau, luật sư đưa tới một bản thỏa thuận ly hôn. Trên thoả thuận viết rõ ràng, xe của chúng tôi hiện tại đều là sở hữu của tôi trước khi kết hôn, Bùi Úc ra khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chia-tay/2.html.]
Tôi không nói hai lời vứt đơn ly hôn cho hắn: “Vậy được. Ký tên đi.”
Lời tôi vừa nói ra, cả sảnh đường yên tĩnh. Không ai ngờ tôi làm thật.
Tần Nguyễn sững sờ một lát, mừng rỡ như điên. Nhưng Bùi Úc lại cứng đờ tại chỗ. Hắn nhìn chằm chằm vào thỏa thuận ly hôn hồi lâu, nhìn lên tôi một chút, giọng nói mang theo kích động khó tin: “Em thật sự muốn ly hôn với anh?”
5
Thỏa thuận ly hôn ngay trước mắt Bùi Úc, nhưng hắn lại chậm chạp không có hành động nào cả.
Tần Nguyễn sốt ruột chờ, đẩy đẩy Bùi Úc: “A Úc, ký tên đi, sợ cô ta sao.”
Lúc này Bùi Úc mới phục hồi tinh thần, nhưng vẫn trong trạng thái thất hồn, hỏi lặp lại: “Tống Tình, em thật muốn ly hôn với anh sao?”
Ở kiếp trước, đây là giai đoạn tôi thích Bùi Úc nhất. Vì bữa tiệc sinh nhật này, trước sau tôi bận rộn suốt một tháng, ngay cả quà tặng cho hắn cũng là sản phẩm giới hạn số lượng đặt ra trước mấy tháng mới có. Không ai quan tâm đến hắn nhiều hơn tôi.
“Chỉ vì vì chiếc nhẫn này?” Bùi Úc bỗng nhiên đưa tay tháo nhẫn xuống, thái độ nhẹ nhàng: “Anh không đeo là được, em đừng náo loạn.”
Bùi Úc hiếm khi phục tùng tôi, lại còn ở trước mặt Tần Nguyễn.
Tôi quái dị nhìn Bùi Úc. Vừa rồi thái độ của hắn không phải như vậy. Vì thỏa thuận ly hôn này sao?
Tôi rất rõ ràng nhận thức được kiếp trước Bùi Úc không có một chút xíu thích tôi. Vậy tại sao hắn không chịu ly dị? Không phải thích, thì chính là vì tiền. Bệnh của mẹ hắn bây giờ vẫn còn chưa khỏi, cho nên Bùi Úc còn muốn tiếp tục giả vờ chu toàn với tôi. Dù sao đây cũng là điều hắn làm rất giỏi. Hắn cũng ở trước mặt tôi giả vờ trọn vẹn mấy năm.
Tôi cười một tiếng: “Nhẫn gì chứ? Tôi chỉ đơn giản là nhìn khuôn mặt này của anh mà cảm thấy ghê tởm. Bùi Úc, anh không có tiền, không có gia cảnh, ngoại trừ khuôn mặt khiến tôi nhìn đến chán này, anh còn có cái gì?”
“À, còn có mối tình đầu của anh nữa,” Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc nhẫn rẻ tiền: “Trơ mặt đến chỗ tôi biểu đạt tình yêu kiên định hơn vàng của hai người sao? Bùi Úc, anh sẽ không thật sự cho rằng khuôn mặt này của anh có thể đáng giá ngàn vàng đấy chứ?”
Sắc mặt Bùi Úc càng ngày càng trắng bệch.
Cuối cùng Tần Nguyễn nghe không nổi nữa, nhét bút vào tay Bùi Úc: “Ký thì ký, không biết lúc trước là ai mặt dày muốn kết hôn với A Úc. Hy vọng sau khi A Úc ký tên, có người sẽ không khóc lóc cầu xin.”