Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHIA TAY VỚI NAM THẦN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-01-03 16:45:44
Lượt xem: 28

10.

"Kiều tiên sinh, tôi đang nói chuyện nghiêm túc!"

Kiều Sinh cười rõ ràng hơn.

"Kiều tiên sinh?"

"Được, em cứ gọi như vậy đi, đến lúc đó người phải chịu khổ là em."

"Đến lúc đó, không gọi anh hàng nghìn lần, thì dù có khóc cũng vô ích."

Anh lại tiếp tục đùa giỡn.

Nước mắt tôi ngừng ngay lập tức, tôi dơ chân đạp vào anh.

Kiều Sinh cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

"Tiểu Giang, trong nhà thì hung dữ quá nhỉ, chỉ dám bắt nạt anh thôi đúng không?"

Tôi trừng mắt nhìn anh: "Anh có thể nói chuyện đàng hoàng không?"

Kiều Sinh véo mặt tôi, hôn tôi, giọng đầy khiêu khích:

"Được thôi."

"Thích tự ti, nhạy cảm đúng không? Không thích nói chuyện, không thích giải thích đúng không?"

"Anh không tự ti, anh cũng không nhạy cảm, anh chỉ cảm thấy nếu không có em, cả bầu trời này cũng sẽ sụp đổ."

"Anh rất thích nói, miệng luôn nói không ngừng nghỉ, anh nói được rồi, em chỉ cần nghe là được."

Mỗi câu mỗi chữ, đều chạm vào trái tim tôi.

Mắt tôi đỏ lên, Kiều Sinh vội vàng lo lắng.

"Đừng khóc nữa, trái tim bé nhỏ của anh sắp đau c.h.ế.t rồi."

Không cảm động là nói dối, nhưng tôi vẫn cứng miệng: "Nói mấy câu này thật là sến."

Kiều Sinh dừng lại, cười khẽ.

Anh kéo tôi lại, giọng điệu như đứa trẻ con: "Đến lượt em dỗ anh rồi."

"Mấy ngày không gặp, thật là làm khổ người ta."

Tôi không nói gì, anh cũng không buông tay, cứ bắt tôi phải dỗ anh.

Trương Diệu đứng ở xa, thường xuyên nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng.

Tôi thở dài, khoác tay anh, nhắc nhở anh.

"Anh à."

Hai từ này rõ ràng làm anh vui vẻ.

Anh cười tươi, kéo tôi lại.

"Cho anh hôn thêm một lần nữa nhé?"

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, từ chối yêu cầu vô lại của anh, rồi bước về phía Trương Diệu.

Kiều Sinh đi theo sau, giọng đầy vẻ ai oán

"Anh gọi dài, anh gọi ngắn, anh chỉ muốn một nụ hôn thôi mà cũng không được sao?"

Tôi: .......

Bán bạn trai.

Bán bạn trai suốt ngày nói mấy lời sến súa!

11.

Luật sư mà Kiều Sinh tìm quả thật là người đứng đầu trong ngành, chuyên môn rất mạnh.

Nếu không phải nhờ Kiều Sinh, với số tiền tiết kiệm của tôi, chắc chắn không thể mời được.

Tôi đưa số điện thoại của luật sư cũ cho anh ấy.

“ Giang tiểu thư yên tâm, mọi chuyện giao cho tôi."

Nói xong, anh ấy liền rót một ly nước cho Trương Diệu.

Trương Diệu nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Anh ấy mỉm cười nhẹ, rồi quay lại nhìn tôi.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức, không để những người tốt phải thất vọng."

"Cảm ơn luật sư Trần."

Kiều Sinh rót rượu, định cạn một ly với anh ấy.

Tôi cũng đang định kính anh ấy một ly, nhưng ly rượu không cầm chắc. Nó trượt khỏi tay tôi giữa chừng, rơi xuống đĩa, phát ra tiếng "keng keng".

Gương mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.

Kiều Sinh phản ứng nhanh hơn tôi, kéo giấy ăn lau cho tôi.

"Em yêu, anh chỉ uống ly này thôi, sau này sẽ không uống nữa, đừng giận nhé."

Tôi: ?????

Lau xong tay cho tôi, Kiều Sinh lại nâng ly đối diện với luật sư Trần, mỉm cười.

"Xin lỗi, nhà tôi quản khá nghiêm."

"Chút tôn trọng đều ở trong ly rượu này, sau này có chỗ nào cần tôi, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."

Luật sư Trần chỉnh lại kính mắt.

"Đúng là không ngờ, Giang tiểu thư lại có khả năng như vậy."

Anh ta đang đùa, chỉ nói một nửa câu, nhưng mọi người có mặt đều hiểu ý nghĩa ẩn sau lời nói của anh.

"Không ngờ lại có thể quản được Kiều Sinh chặt chẽ như thế."

Tôi đỏ mặt càng thêm, vội vã vung tay muốn giải thích, nhưng Kiều Sinh đã lên tiếng trước tôi.

"Đúng vậy."

"Đó là tiểu tổ tông của tôi, ho một cái là tôi phải bỏ thuốc ngay."

Dưới bàn, tôi đá vào chân Kiều Sinh một cái.

Anh ấy nhướng mày.

Khi sự chú ý quay lại bàn ăn, anh ấy lại gần tôi.

Vẫn như mọi khi, đầy quyến rũ.

"Giang Giang."

"Chúng ta về nhà đóng cửa rồi lại chơi trò này nhé."

Tôi: ??????

Tôi thật sự sẽ ngượng c.h.ế.t mất.

Tôi đá anh ấy, chứ không phải dùng chân cọ vào anh ấy.

Con c.hó này, đầu óc toàn là những thứ vớ vẩn.

Kiều Sinh chỉ uống một ly rượu trong suốt quá trình, khi về đến phòng trọ của tôi thì ôm tôi khóc nức nở.

Anh ấy biện minh rằng: “Say rượu.”

Lúc này, những hot search mà anh bỏ tiền để trấn áp đã nhanh chóng biến mất.

Những người mắng tôi ít đi, còn những người mắng anh ấy lại nhiều lên.

Kiều Sinh ôm tôi và khóc.

"Thật khó chịu..."

12.

Nước mắt anh ấy rơi trên vai tôi, tôi dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu anh ấy.

“Họ đều mắng tôi là kẻ lắm tiền.”

"Họ không để ý rằng, ông đây còn siêu đẹp trai nữa, được chưa!"

Tôi: ..........

Cả đêm Qiao Sheng cứ quấn lấy tôi.

Hễ tôi cầm điện thoại lên là anh ấy lại bắt đầu càu nhàu.

Suy nghĩ nhỏ nhoi ấy quá rõ ràng, bị tôi nhìn thấu ngay lập tức.

Lúc đi tắm, đôi mắt anh ấy sáng lấp lánh như một chú cún nhỏ nhìn tôi.

"Chị ơi, tắm chung không?"

Tôi lườm anh ấy một cái.

"Không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chia-tay-voi-nam-than/chuong-3.html.]

Anh ấy thậm chí phấn khích hơn.

"Chị nói không là muốn mà~"

"......"

Không đạt được mục đích, lúc bước vào phòng tắm anh ấy vẫn không yên tâm, đi vài bước lại ngoái đầu nhìn.

"Đừng có chơi điện thoại nhé."

Tôi qua loa gật đầu, nhưng ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, tôi đã lấy điện thoại ra.

Trên mạng toàn là những lời mắn.g ch.ửi, câu nào cũng cay độ.c và khó nghe.

Một video đang được đẩy lên với độ hot rất cao.

Trong video, một người đàn ông trung niên ôm một bức ảnh đen trắng, khóc đến mức không thành tiếng.

"Ba tôi còn chưa được hưởng niềm vui gia đình thì đã bị cô ta hại c.h.ế.t rồi."

"Kiện tụng rất khó, dường như thẩm phán đứng về phía cô ta vô điều kiện."

"Cô ta quen một bạn trai rất giàu có."

"Lúc đó tôi mới hiểu tại sao việc đòi quyền lợi của mình lại khó đến vậy."

"Hóa ra phía sau có sự can thiệp của thế lực tài chính."

Tôi xem hết video mà không có biểu cảm gì.

Vào tháng Chạp năm ngoái, trời lạnh buốt.

Tôi nhảy xuống hồ, cứu một cụ ông tóc bạc phơ.

Lúc đưa ông ấy lên gần bờ như đã không còn hơi thở.

Tôi đã từng tham gia huấn luyện sinh tồn ngoài trời, được đào tạo về ép tim ngoài lồng n.g.ự.c và hô hấp nhân tạo.

Trong quá trình cứu hộ, tôi hoàn toàn thực hiện đúng các tiêu chuẩn.

Đáng tiếc, khi xe cứu thương đến thì ông ấy đã qua đời.

Khi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy cụ ông bị gãy xương sườn.

Nhưng nguyên nhân thực sự gây tử vong là do c.h.ế.t đuối.

Con trai của cụ ông lại không quan tâm gì.

Hắn ta kéo áo tôi, mắng tôi là kẻ g.i.ế.c người và đòi tôi bồi thường.

Trong khi có nhân chứng và camera giám sát ghi lại mọi việc.

Để thắng được vụ kiện này, quá trình ít nhất cũng phải mất hai năm.

Tôi cứu một mạng người, nhưng cơn ác mộng bắt đầu từ ngày hôm đó.

Con trai của cụ ông liên tục đến quấy rối nhà tôi, thậm chí còn đến cả công ty.

Tôi bị buộc phải từ chức.

Khi tôi chuyển sang một công ty khác, hắn ta lại tiếp tục quấy rối ở đó.

Anh ta muốn sử dụng sức mạnh của dư luận để ép tôi phải bồi thường một khoản tiền lớn.

Mẹ tôi đã nghĩ đến việc nhượng bộ, cầu xin tôi sống yên ổn.

Tôi từ chối.

Cuộc sống như vậy rất khó khăn, nhưng tôi không làm gì sai.

13.

Tôi đã giải thích rất nhiều lần.

𝕸𝖔𝖓𝖌 𝕹𝖌𝖚𝖞𝖊𝖙 𝕮𝖆𝖈

Nhưng ánh mắt của người ngoài khi nhìn tôi vẫn mang theo sự khinh miệt và dò xét.

Tôi biết chỉ khi thắng kiện mới có thể khiến những lời đồn này biến mất, nên tôi dứt khoát không bận tâm nữa.

Nhưng sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Nếu còn không lên tiếng, tôi sợ rằng sẽ có người khóc thêm mấy lần nữa.

Khi Kiều Sinh bước ra, tôi đã mở livestream.

Hàng chục ngàn khán giả tràn vào xem.

Tôi nhìn những lời lăng mạ Kiều Sinh trên màn hình bình luận.

Và cả Kiều Sinh đang đứng sau màn hình với vẻ lo lắng.

Tôi chậm rãi mở lời:

“Tôi không phải là kẻ gi//ết người, bằng chứng đã được đăng lên Weibo, mọi người có thể vào xem.”

“Nửa năm nữa, vụ kiện này sẽ có kết quả.”

"Kiều Sinh là bạn trai của tôi."

"Đúng là anh ấy giàu, nhưng pháp luật không phải là thứ tiền có thể làm lung lay."

"Đây là lần cuối cùng tôi lên tiếng về chuyện này."

"Và cũng mong kẻ đầu têu tung tin đồn sẵn sàng chuẩn bị."

"Tôi sẽ đệ đơn kiện ngược, đến lúc đó sẽ không chỉ dừng lại ở việc xin lỗi và bồi thường đơn giản như vậy."

Màn hình bình luận chạy rất nhanh, tôi không còn tâm trí để xem nữa.

Tôi nhìn qua ống kính và liếc mắt nhìn về phía Kiều Sinh.

Giữa cơn sóng gió dư luận, anh ấy chỉ im lặng nhưng đã cho tôi rất nhiều dũng khí.

Tôi mỉm cười, nhìn vào ống kính.

"Đừng chỉ nói anh ấy giàu có..."

"Anh ấy còn rất đẹp trai."

"Chinh phục trái tim tôi, cũng đã chiếm được lòng tôi."

Kiều Sinh đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Tôi tắt livestream, nghiêng đầu nhìn anh ấy.

Anh ấy ho khan và cười thầm.

"Chị giỏi quá, em yêu chị quá~"

"Chị ơi, lại đây, để em cho chị sờ cơ bụng."

Tôi: .......

Thật sự là cảm ơn nhé.

Tôi bước đến, chủ động ôm lấy anh ấy.

Trên người anh ấy vẫn còn mùi sữa tắm, những giọt nước từ tóc rơi xuống vai tôi.

"Giang Giang."

"Ừm?"

"Em sẽ kết hôn với anh chứ?"

"Kết hôn với anh đi, tên em sẽ được viết ở trang đầu tiên của gia phả."

Tôi: "????"

"Tại từ đường, linh vị của em sẽ được đặt ở vị trí trung tâm."

Tôi: "????"

Anh ấy nói xong rồi tự cười, gọi tôi một cách nũng nịu.

"Giang Giang."

Tôi cáu kỉnh đáp lại: "Làm gì?"

"Đến giờ rồi."

"Cái gì?"

"Mèo con động d//ục.”

Tôi nhướn mày, lắng nghe nhưng không nghe thấy tiếng mèo kêu từ dưới lầu.

Hiểu rồi.

Động d//ục đâu phải mèo.

"Giang Giang."

"Ừm."

"Muốn chơi trò trốn thoát khỏi phòng kín không?"

Chủ đề này nhảy có chút quá nhanh, tôi nhất thời không theo kịp.

Nụ hôn ấm áp của anh rơi xuống cổ tôi, từ mép trên đến vành tai.

"Không trốn... chỉ c//ởi thôi."

Loading...