Chia Tay Ấy Hả? Mình Có Phải Đang Yêu Đâu! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:44:52
Lượt xem: 120
"Hứa Kinh Thần?"
"Nếu anh muốn ly hôn thì lúc nào cũng có thể nói với em, chỗ ba mẹ em sẽ nghĩ cách…"
Sau đó một lúc lâu thật lâu, tôi ngủ mất, dường như Hứa Kinh Thần có nói câu gì đó mà tôi không nghe được, cũng không muốn nghe.
Trên trán đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp, Hứa Kinh Thần quan tâm hỏi: "Gặp ác mộng à? Sao mặt mày nhăn nhó thế?"
Tôi không muốn trả lời, ngồi dậy vươn vai nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài sang chuyện khác: "Em lại ngủ quên rồi sao?"
Hứa Kinh Thần xoa nhẹ đầu tôi: "Đúng vậy, em ngủ như heo ý."
Nhà mới của tôi và Hứa Kinh Thần thật sự rất mới, thậm chí chữ Hỉ dán trên tường còn chưa kịp gỡ xuống, thời gian có người vào ở có thể đếm trên đầu ngón tay.
Định kỳ vẫn có dì giúp về đến quét dọn làm vệ sinh, nhà cửa không bẩn, chỉ không có hơi người mà thôi.
Hơn nữa cũng không có dấu vết của tôi.
Thời vừa mới kết hôn, trong đầu tôi tràn ngập ảo tưởng về “ngôi nhà hạnh phúc của chúng tôi”. Đoạn thời gian đó tôi y như trúng tà, chỉ cần nhìn thấy món đồ nào có liên quan đến tình nhân hoặc đồ cặp đồ đôi đều bỏ tiền ra mua về.
Bàn chải đôi, ly uống nước đôi, dép lê đôi…
Tôi từng tràn đầy mừng vui chờ Hứa Kinh Thần về nhà mỗi ngày.
Nhưng hình như hắn không quá thích thú.
Tôi còn nhớ rõ hắn cầm cái cốc đánh răng hoạt hình lên, xấu hổ cười nói: "Thật ra cũng không cần làm đến mức này đâu."
Tôi cũng cười lấp liếm: "Em chỉ sợ ba mẹ tập kích kiểm tra bất ngờ thôi mà!"
09
Sau đó Hứa Kinh Thần không quay về nhà của chúng tôi nữa.
Một mình tôi ở trong nhà thực hiện một cuộc từ biệt vừa long trọng vừa dài lâu. Mỗi một ngày hắn không về, tôi liền vứt đi một món đồ tình nhân mình từng tỉ mỉ chọn lựa.
Vào ngày vứt xong món cuối cùng, tôi dọn đồ vào ở trong ký túc xá trường.
Vượt qua tình bạn nhưng không chạm tới ngưỡng tình yêu, tôi đang ở trong một vùng an toàn tiến thoái lưỡng nan.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại những món đồ dùng hằng ngày mà Hứa Kinh Thần để lại trước kia, cùng với một ít quần áo.
Hắn đi tới đi lui vòng quanh nhà hết vài vòng như đang tìm thứ gì đó…
"Lương Ngọc."
“Có."
Mỗi lần Hứa Kinh Thần gọi cả họ và tên tôi đều không phải chuyện gì tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chia-tay-ay-ha-minh-co-phai-dang-yeu-dau/chuong-5.html.]
Quả nhiên, ý cười của hắn không lan được lên đáy mắt: "Thế này là sao?"
"Hả?" Tôi giả ngốc, "Cái gì là sao cơ?"
Hứa Kinh Thần tức đến bật cười, nới lỏng cà vạt: "Được lắm Lương Ngọc, em có bản lĩnh đấy."
Tôi bĩu môi, rốt cuộc Hứa Kinh Thần xem tôi là cái gì vậy? Con thỏ trắng không biết phản kháng, chỉ biết ngây ngô thích hắn thôi à?
Bình thường tôi sẽ không dám giở mấy trò vặt vãnh trước mặt hắn, nhưng hôm nay thì khác.
Bạch nguyệt quang Giản Đồng của hắn trở về rồi, có khi ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
Tôi không thèm giả vờ nữa!
Đột nhiên Hứa Kinh Thần kéo tôi đặt lên huyền quan, ánh mắt tối lại: "Vợ à--"
Hắn thì thầm vào hõm cổ tôi: "Đến giờ tôi mới nhớ ra, chúng ta chưa có đêm động phòng hoa chúc đâu…"
Gần quá! Tóc gáy trên người tôi dựng đứng lên hết rồi. Xung quanh đều là hơi thở của Hứa Kinh Thần làm tôi choáng đầu hơn cả say rượu.
Tôi dùng chút lý trí còn sót lại chỉ ra ngoài cửa sổ: "Nhìn kìa! Không khí!"
Thừa dịp Hứa Kinh Thần chưa chuẩn bị, tôi bỏ chạy nhanh như chớp vào phòng vệ sinh.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.
Tắm rửa xong tôi mới phát hiện ra mình đã vui mừng quá sớm…
Không nghĩ sẽ có ngày trở về nhà nên nơi này căn bản không có quần áo sạch của tôi!
Tôi gõ nhẹ cửa phòng tắm: "Hứa Kinh Thần?"
"Hửm?”
"Có thể cho em mượn cái áo nào của anh dài một chút được không?"
"Gọi anh đi."
Đồ tiểu nhân dậu đổ bìm leo!
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra, người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu trước cái ác: "Anh… anh… Kinh…."
Đậu má! Từ lúc lớn lên đến giờ tôi đã không gọi hắn như thế nữa rồi!
Giọng hắn vang khắp ba phòng một sảnh: "Cái gì? Nói lớn lên! Không nghe thấy!"
"Em nói là, anh~ Kinh Thần~ cho Ngọc nhi mượn~ áo ~"