CHỈ VÌ TA ĐAU LÒNG CHÀNG - 6
Cập nhật lúc: 2025-02-08 16:32:53
Lượt xem: 172
"Nếu sau này còn dám viết, ta sẽ đọc lớn trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, vừa đọc vừa khóc."
Ánh mắt Dung Quân Khanh thoáng xao động. Xem ra lần này hắn thực sự ghi nhớ lời ta nói. Nhưng mà ta vẫn chưa nguôi giận.
Vì vậy, ta giả bộ tủi thân nói: "Vậy chàng phải đồng ý với ta một việc."
Dung Quân Khanh hỏi: "Chỉ một việc thôi sao?"
"Đừng có giở trò."
"Vậy nàng nói đi."
Ta yêu cầu hắn không được kén ăn nữa, buổi trưa cũng phải ngủ trưa cùng ta. Dung Quân Khanh hơi ngẩn người, rõ ràng không hiểu mấy chuyện này có liên quan gì đến nhau, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: "Ta sẽ làm theo."
"Không chỉ ta nghe thấy, mà con chúng ta cũng nghe thấy rồi."
"Với tư cách làm phụ thân, tuyệt đối không được thất hứa."
Khi tháng ngày mang thai càng lớn, ta trở nên lười biếng hơn, tinh thần cũng không được tốt lắm. Dung Quân Khanh cứ nghĩ là ta còn đang giận hắn, một ngày nọ bèn nghiêm túc nói với ta rằng hắn cảm thấy mình vẫn có thể sống thêm rất lâu.
Mặc dù ta biết hắn chỉ đang nói dối để trấn an ta nhưng dựa trên niềm tin "thành tâm thì linh nghiệm," cộng thêm vẻ chân thành của hắn, ta vẫn vui vẻ mà hôn hắn một cái.
Lời của Dung Quân Khanh tựa như được ban phúc. Vài tháng sau, ta thực sự hạ sinh một tiểu thế tử. Mặt mày của đứa bé quả nhiên rất giống phụ thân nó.
Nhưng vào ngày ta sinh, Dung Quân Khanh gần như chẳng đến thăm đứa trẻ. Nghe nói là vì hắn đứng ngoài điện nghe tiếng ta kêu đau cả ngày, sau đó lập tức xông thẳng vào xem ta thế nào, không hề bận tâm đến thế tử ra làm sao. Mãi đến ngày hôm sau, hắn mới đi gặp đứa bé, liền cảm thấy đáng yêu vô cùng, lập tức dặn người nửa tháng sau mời cả thái tử đến chơi.
Khi thái tử Dung Quân Xuyên đến phủ, Dung Quân Khanh còn đang ở trong phòng dỗ con nhỏ, thế nên ta là người ra nghênh tiếp trước.
Dung Quân Xuyên và ta đứng dưới mái hiên trong sân, hắn mỉm cười nhắc đến một chuyện nhỏ. Hắn kể rằng, vào ngày mẫu hậu hạ sinh Dung Quân Khanh, vì ca sinh kéo dài, phụ hoàng lo lắng đến mức phân tâm, đã hỏi hắn muốn thứ gì làm quà sinh nhật. Hắn đáp rằng chỉ cần mẫu hậu bình an.
"Sau này hồi tưởng lại chuyện đó," Dung Quân Xuyên nói tiếp, "Đôi khi ta tự hỏi, nếu như lúc ấy ta cầu nguyện thêm cho Quân Khanh, muội nói xem có phải bây giờ mọi chuyện sẽ khác không?"
Ta ngẩn người. Dung Quân Xuyên giơ tay lên xua nhẹ, giọng nói khẽ: "Muội cũng cảm thấy chuyện đó thật vô lý có đúng không? Nhưng ta vẫn luôn nghĩ, nhỡ đâu thực sự sẽ thành sự thực thì sao."
Ta suy nghĩ một lát rồi đáp: "Vậy ta đánh cược một lần, rằng sẽ có nhỡ đâu."
Dung Quân Xuyên thoáng nở nụ cười.
Ta đột nhiên trở nên táo bạo, nói: "Đại điện hạ, ngài đến đây vốn không phải chỉ để thăm thế tử, đúng không?"
"Muội không nhắc thì ta suýt nữa quên mất."
Ta: …
Vốn dĩ, Hoàng thượng và Hoàng hậu định tự mình đặt tên cho tiểu thế tử nhưng lại bị Dung Quân Khanh từ chối. Hắn nói chúng ta đã sớm quyết định từ trước rồi. Nếu đã như vậy, Hoàng thượng và Hoàng hậu nào có thể không chiều theo ý hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-vi-ta-dau-long-chang/6.html.]
Có thật không? Là chúng ta đặt tên trong mơ thì có.
Được Hoàng thượng đặt tên là chuyện oai phong nhường nào, vậy mà Dung Quân Khanh lại khăng khăng để ta lựa chọn.
Vậy ta chọn một cái tên thật đơn giản, thật mạnh mẽ vậy.
Gọi là… Trường Trạch. Tiểu thế tử sẽ tên là Trường Trạch.
Nguyện con trường thọ trăm tuổi, phúc trạch sâu dày.
Phiên ngoại – Góc nhìn của Dung Quân Khanh
Hôm nay Sở Sở lại giận ta, vì vừa trông thấy ta, Trường Trạch đã òa khóc. Nàng cho rằng chắc chắn ta đã làm gì con trong lúc không ai để ý. Nhưng ta không hề làm gì cả, vậy tại sao Trường Trạch lại khóc mỗi lần gặp ta?
Ta còn chưa nghĩ ra lý do vì sao Trường Trạch hay khóc thì nàng lại quay sang khóc trước bình hoa. Thật khó tin, nhưng sau khi khóc xong, nàng lại quay qua ôm lấy ta, trông thật đáng yêu.
Từ khi có con, ta không nuôi chim nữa. Có con vui hơn nhiều, con vừa khóc vừa cười, lúc nào cũng khiến nàng thích thú. Nhưng kỳ lạ thay, giờ đây trông thấy nàng, Trường Trạch cũng bắt đầu khóc rồi.
Có con rồi, nàng qua lại Đông Cung nhiều hơn. Thật tốt biết bao, nàng và con càng thân thiết với Đông Cung, ta lại càng yên tâm. Ta từng lo lắng về việc này rất nhiều, nhưng bây giờ đã bớt suy nghĩ hơn, bởi vì sức khỏe của ta đã tốt hơn rồi. Khi nàng chơi đùa trong tuyết, ta cũng đã có thể ở bên nàng cả ngày.
Đêm qua sau khi ngủ say, sấm sét lại từng trận rền vang trên bầu trời. Ta lập tức tỉnh giấc, mở mắt mong chờ nàng sợ hãi nhào vào lòng ta. Nhưng hôm nay nàng ngủ rất sâu, không có chút phản ứng gì. Ta đành đưa tay kéo nàng lại gần.
Mỗi khi nàng và ta chơi trò “Cẩn ngôn thận hành,” ta luôn chọn thận hành. Bởi ta vẫn còn một bí mật chưa nói với nàng. Lúc vừa thành thân, ta từng có một giấc mơ kỳ lạ, thấy mình yêu một người khác đến đau thấu tâm can. Giấc mơ ấy thật kinh khủng, đến mức ta cả đêm không dám ngủ, chỉ nằm nghiêng người nhìn nàng. Sáng hôm sau, nàng bảo tấm lụa tuyết bị mất, ta lập tức nghĩ đến việc mua cả một xe về bù cho nàng, như thể làm vậy sẽ giảm được chút bất an trong lòng ta vậy.
Sau này ta mới biết, ta không cần phải bất an. Giấc mơ ấy chỉ đến một lần. Những giấc mơ sau đó, phần lớn đều là đêm ta rời khỏi điện Quỳnh Hoa để tìm nàng.
Cả kinh thành đều nói ta và nàng ân ái mặn nồng. Nhưng hôm qua nàng không chịu ăn chén canh do ta tự tay nấu cho nàng. Nàng không còn yêu ta nữa sao?
Trường Trạch đã tròn hai tuổi, ta cũng vừa bước qua tuổi hai mươi mốt. Sau khi làm xong tiệc sinh nhật cho con, lại đến lượt ta, nhưng nàng chẳng mấy vui vẻ. Trước đây nàng bảo ta nên mê tín một chút, vì vậy ta bảo nàng rằng việc này không may mắn, có thể tổn thọ của ta. Nàng nghe vậy liền ôm lấy ta, bảo sẽ chia bớt tuổi thọ của mình cho ta. Không cần đâu. Ta cảm thấy mình vẫn có thể sống lâu hơn một chút. Phó thác nàng cho người khác luôn là hạ sách. Nàng mềm yếu và kiêu ngạo như thế, chỉ có ta mới chịu được, chỉ có ta mới có thể bảo vệ nàng thôi.