CHỈ VÌ TA ĐAU LÒNG CHÀNG - 5
Cập nhật lúc: 2025-02-08 16:32:19
Lượt xem: 115
Hắn yếu đuối là chuyện của hắn, ta vui vẻ chơi tuyết là chuyện của ta.
Dung Quân Khanh suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng nghĩ ra lý do vì sao ta lại thích chơi tuyết đến thế, nhưng hắn là người bản địa, sao có thể hiểu được sự thú vị trong đó, cuối cùng cũng không ngăn cản ta đi ra ngoài chịu lạnh thêm nữa.
Giữa nền tuyết trắng xóa, một màu sắc sáng rực rất dễ thu hút ánh nhìn. Vì vậy khi Dung Quân Khanh đứng sau cửa, dùng chiếc móc bạc vén rèm nhìn ra ngoài, không lâu sau ta đã phát hiện ra rồi chủ động trêu chọc hắn: "Chàng rõ ràng là muốn đi cùng ta mà."
Người này không chịu nổi bị vạch trần liền bước đến gần. Hắn ngồi lên chiếc xích đu mà ta sai người đóng, ngồi rất vững vàng như thể không muốn động đậy.
"Trong nhà ngột ngạt quá," Dung Quân Khanh nói.
"Đúng vậy, mấy con chim của chàng vào mùa đông đều đã bay đi hết, đương nhiên là ngột ngạt rồi."
"Vì vậy ta không thích mùa đông."
Ta trêu hắn: "Thật ra chàng chỉ sợ lạnh thôi."
"Nàng không sợ sao?" Dung Quân Khanh nâng mắt nhìn ta, giọng nói lạnh nhạt, "Tối qua chỉ chiếm chút chăn của nàng mà nàng đã muốn g.i.ế.c ta rồi."
Ta liên tục chớp mắt, nhìn hắn với ánh mắt vô tội, "Chàng lại gặp ác mộng sao? Có lẽ là ta ngủ bên cạnh khiến chàng không thoải mái, vậy chúng ta ngủ riêng đi."
Dung Quân Khanh nghe xong, chỉ trong chớp mắt mà mắt đã đỏ ngầu như thể bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi.
Hắn đang học theo ta.
Điệu bộ này rõ ràng là ta hay làm mà.
"Chàng không tin ta," ta làm bộ còn đáng thương hơn cả Dung Quân Khanh, "Rõ ràng chỉ là lời nói suông mà chàng lại tin là thật."
Dung Quân Khanh cười, "Ta đã làm gì?"
Đúng rồi, ta phải nhịn một chút để cho hắn tự miệng xin ta.
Không tính toán, lại phải tiếc nuối trong đêm dài trằn trọc.
Sau này, khi Dung Quân Khanh yên tĩnh, thỉnh thoảng ta lại lén nhìn hắn. Hôm nay hắn mặc một bộ kim phượng áo tuyết trắng, khí chất cao quý càng cùng với sự yếu ớt của hắn, tạo ra một cảm giác khó nói nên lời.
Ta lại nhớ đến đoạn ngoại truyện trong sách. Ngoại truyện viết rằng dù Dung Quân Khanh có được sủng ái trong cung cũng không thể cứu vãn được thân thể ốm đau bệnh tật của hắn. Hắn chỉ sống được đến ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi lại buông tay nhân thế. Một người lớn như thế, lại cứ như vậy mà ra đi.
Ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi chính là thời điểm vẻ đẹp của Dung Quân Khanh đẹp đẽ phong dật nhất.
Lúc ta đọc sách đã bị đả thương một cách nghiêm trọng. Nhưng bây giờ khi đối diện với người bằng xương bằng thịt, ta lại không thể khóc ra thành tiếng, nếu không chỉ cần nói một câu "chàng không sống lâu đâu", sẽ khiến người sợ hãi suốt mấy năm trời.
Thế nhưng, nếu tính toán kỹ càng, Dung Quân Khanh hiện tại mới mười tám, còn sống được khoảng mười năm nữa. Nhưng mà nếu tính đi tính lại, vẫn cảm thấy không đủ. Liệu ta thay đổi đường tình duyên của hắn thì có thể có chút hy vọng trong số mệnh của hắn hay không?
Huống chi bây giờ hắn cũng không còn ủ rũ như trong cốt truyện vốn có.
Thêm chút thời gian, có lẽ cứu được... có thể hay không đây?
Ta tự tìm lý do cho mình.
Nhưng chắc chắn Dung Quân Khanh phải đợi đến khi đứa bé trong bụng ta lớn lên hắn mới có thể ra đi, ta không thể một mình nuôi con khôn lớn.
Ồ, đúng rồi, ta đang mang thai, nhưng vẫn chưa nói cho hắn biết.
Tối nay về, ta sẽ từng bước cẩn trọng rồi hé lộ cho hắn biết, khiến hắn phải giật mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-vi-ta-dau-long-chang/5.html.]
Nói đến tàn nhẫn thì giữa ta và Dung Quân Khanh ai cũng chẳng kém ai.
Người khác chơi trò uống rượu, chúng ta uống nước tim sen.
Ai bảo ta và hắn không thể uống rượu?
Mấy người hầu trong phủ mang nước tim sen đến, ánh mắt bọn họ sáng lên, dù sao Dung Quân Khanh bình thường rất khó chiều, muốn hắn uống thuốc còn phải tốn công tốn sức, huống chi đây là thứ nước tim sen đắng ngắt.
Dung Quân Khanh vô cùng cẩn trọng mà uống thứ nước này. Còn ta, tất nhiên chỉ phụ trách dỗ dành hắn uống mà thôi.
Khi đến lúc ta phải cẩn thận, Dung Quân Khanh quả nhiên hỏi: "Lúc nãy nàng cứ không nhìn thẳng vào ta, có chuyện gì giấu giếm ta phải không?"
A, vẫn bị hắn phát hiện ra rồi.
"Đúng là có người gạt chàng, chàng đoán thử xem?" Ta giả vờ vuốt bụng.
Dung Quân Khanh ngập ngừng một chút, cúi đầu nhìn bụng ta, khóe môi từ từ nở ra một nụ cười xinh đẹp. Không biết là bởi vì hắn không có sức hay là vì cảm xúc quá mạnh mẽ khiến ly nước tim sen trong tay hắn d.a.o động.
Giường ướt một mảng khiến ta đau đầu, một lát nữa mấy nữ hầu vào sẽ tưởng chúng ta làm chuyện không đứng đắn. Nhưng Dung Quân Khanh không để ý đến những chuyện đó, hắn dịch chân về phía trước, che khuất chỗ ướt, từng bước xích tới gần ta hơn: "Là thật ư?"
Ta nâng cằm lên, "Ta lừa chàng làm gì?"
"Không phải sợ nàng lừa ta, mà là ta lâu rồi không nghe được tin vui như vậy."
Dung Quân Khanh rất vui, nhưng một lúc sau hắn không còn vui vẻ như lúc ban đầu, dù hắn đã che giấu rất kĩ nhưng ta vẫn nhìn ra được. Cũng giống như khi ta vùi mình chơi đùa cùng tuyết trắng, suy nghĩ trong đầu hắn ta hoàn toàn hiểu được.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để Dung Quân Khanh suy nghĩ nhiều, đến lượt hắn phải phục vụ ta rồi! Đến lúc rồi!!
Tay ta có thể cử động nhưng ta cố tình muốn hắn từng muỗng từng muỗng đút cho ta ăn. Mà mỗi khi ta không thích cái gì thì sẽ không ăn, để hắn nhớ kỹ khẩu vị của ta hơn một chút.
Dù ta có thể khỏe mạnh, nhưng cũng không phải là vấn đề, cứ đi vài bước là lại kêu mệt, buộc hắn phải xoa bóp cho ta. Dung Quân Khanh đôi khi có chút tự thu mình, có lẽ vì nghĩ lại thời gian trước hắn cũng khó chiều như vậy. Nhưng dù suy nghĩ thế nào thì hắn vẫn kiêu căng, vừa kén ăn lại vừa ít ngủ, làm ta luôn lo lắng không biết liệu có phải lại sẽ làm giảm tuổi thọ của hắn hay không.
Không được, ta phải cãi nhau với hắn một trận mới được——
Bắt đầu từ việc tìm ra lỗi của hắn.
Ta biết một bí mật của Dung Quân Khanh: mỗi năm hắn đều viết di thư, sau đó giấu nó trong ngăn kéo nhỏ trong thư phòng. Lúc đọc sách ta còn cười trêu đùa hắn nhưng bây giờ không còn cảm thấy buồn cười nữa.
Chẳng ai biết chuyện này. Vì vậy ta mong chờ một ngày Dung Quân Khanh có thể lựa chọn từ ngữ mà nói năng cho cẩn thận, cứ như vậy ta có thể chính thức mở ra chuyện này. Nhưng nếu không thể mở ra, vậy thì ta chỉ có thể chơi xỏ một chút.
Kể từ khi mang thai, ta ít khi ra ngoài, Dung Quân Khanh cũng không cho ta ra ngoài, nói là đâu đâu cũng không an toàn bằng khi ở trong phủ, thậm chí vào cung cũng chỉ một mình hắn vào rồi vội vàng trở về.
Hôm nay hắn lại vào cung. Chính lúc này, thuận tiện cho ta vào thư phòng của hắn. Ta rất ít vào thư phòng của hắn, vì vậy khi nhìn thấy một tường sách binh pháp, ta bỗng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ta thử tưởng tượng một chút hình ảnh Dung Quân Khanh mặc giáp, tung hoành ngang dọc, nhưng không được, không hợp chút nào, hắn thanh mảnh lại lạnh lùng, khí chất hoàn toàn không phù hợp để chiến đấu nơi sa trường.
Những sách binh pháp này có dấu vết đã đọc qua, nhưng dường như đã lâu rồi không động đến, trên bề mặt đã hơi dính bụi.
Dung Quân Khanh không phải lúc nào cũng là người nhàn rỗi, chỉ là mọi chuyện đều có tâm mà không có sức.
Phụ thân hắn là một hoàng đế, trưởng tử luận về mặt nào cũng đều hơn người, là trưa quân kế thừa ngôi vị cao quý tiếp theo. Con trai thứ lại bệnh tật quấn thân, tựa như chim trong lồng, rất đẹp mắt rất có lực nhưng không thể bay ra ngoài.
Ta dùng khăn lau sạch bụi bẩn trên bề mặt sách binh pháp rồi bắt đầu tìm kiếm trong ngăn kéo bí mật.
Thật sự có.
Một xấp di thư.
Có di thư gửi cho hoàng hậu, gửi cho huynh trưởng thái tử của hắn. Thậm chí còn có một bức gửi cho ta, trên đó viết "Thê tử Sở Sở của ta”, tốt lắm, hắn khi nào thì lén viết gửi ta thế này?
Ta mở ra lá thư mới nhất, đó là gửi cho thái tử Dung Quân Xuyên. Vừa thấy dòng chữ "Chỉ có thể nhờ huynh chăm sóc vương phi và thế tử suốt quãng đời còn lại" ta vội vàng gấp lá thư lại.
Tiểu thế tử trong bụng có nhìn thấy không, cha con đang nghĩ đến việc không cần con.
Sau đó, ta đập vỡ toàn bộ bình hoa trong thư phòng. Người trong phủ thấy ta vô cớ nổi giận, liền luống cuống sai người đến cửa cung chờ Dung Quân Khanh.
Khi Dung Quân Khanh trở về nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt hắn lại bình tĩnh đến lạ thường.
A, như thế thì làm sao mà cãi nhau được đây.
"Sở Sở, lại đây," Dung Quân Khanh đưa tay về phía ta, giọng điệu dịu dàng, "Cẩn thận kẻo bị mảnh vỡ cứa vào tay chân."
Ta giơ xấp thư trong tay lên, giận dữ nhìn hắn: "Sau này không được viết nữa! Viết mấy thứ này sẽ tổn hại đến vận mệnh, chàng có thể mê tín một chút được không!"
"Được," Dung Quân Khanh đáp lại dứt khoát. Sau đó hắn đốt hết tất cả mấy bức thư ngay trước mặt ta. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hắn, khiến cho sắc trắng nhợt nhạt thường ngày của hắn biến mất trong chốc lát. "Sau này sẽ không dễ dàng viết nữa."
Sau khi trở về phòng, ta vẫn còn ấm ức lắm. Dung Quân Khanh bèn ở bên cạnh nhận lỗi: "Ta vốn cũng định đốt từ lâu, chỉ là sau đó quên mất."
Lời mà nam tử nói ra, toàn là để gạt người thôi.