CHỈ VÌ TA ĐAU LÒNG CHÀNG - 2

Cập nhật lúc: 2025-02-08 16:29:57
Lượt xem: 159

Khi viên ngọc trắng không tì vết bị hắn nhuốm sắc đỏ trông thực sự đáng thương, đây cũng là một trong những lý do khiến ta rơi nước mắt lã chã. Lý do thứ hai là vì hắn đè lên ta, khiến ta sắp không thở nổi nữa rồi.

Dung Quân Khanh thấy ta khóc như thể mất phu quân, giọng điệu yếu ớt vang lên: "Còn chưa đến mức phải chôn cất."

"Vậy chàng dậy đi." Ta hít mũi một cái.

Kết quả, hắn trái ngược với lời ta, cứ thế ngất đi.

Khi về đến vương phủ, ta không nhịn được hỏi hộ vệ của hắn: "Vương gia đi làm gì vậy? Các ngươi không ngăn hắn lại sao?"

"Hồi vương phi," hộ vệ cúi đầu ngày càng thấp, "Điện hạ nói ra ngoài mua lụa tuyết cho vương phi."

"Lụa tuyết đâu?"

"Không mua được."

Nghe mà thấy thật đáng thương.

Trong cung phái tới mấy lượt thái y, nghe nói hoàng hậu cũng muốn đến nhưng bị Hoàng thượng ngăn lại, nói sợ bà đau lòng quá mức. Người cuối cùng đến là Thái tử Dung Quân Xuyên.

Dung Quân Xuyên là nam chính của nguyên tác, người được miêu tả bằng những từ ngữ như "chi lan ngọc thụ," "tuấn tú thoát tục, tóm lại những từ ngữ tốt đẹp đều dùng để miêu tả hắn.

Xuyên hay Khanh đều do hoàng hậu sinh ra, Dung Quân Xuyên rất thương yêu người đệ đệ yếu đuối này. Hành động giúp Ngu Hậu cứu Thái tử phi của Dung Quân Khanh ở giai đoạn này có chút  đơn thuần xuất phát từ lòng muốn giúp đỡ người trong lòng của huynh trưởng.

Khi Thái tử gặp ta, cũng hỏi tại sao Dụng Quân Khanh lại tự nhiên muốn ra ngoài.

Ta ngập ngừng: "Ta chỉ tiện miệng nói muốn lụa tuyết, kết quả là…"

Thái tử thoáng sững sờ, nhưng nét mặt lo âu dường như tan đi phần nào, thậm chí giọng nói còn vui vẻ hơn: "Thì ra là vậy, nhị đệ cũng thật có lòng."

Ta gật đầu lia lịa.

Khi Thái tử cùng ta vào tẩm điện của Dung Quân Khanh, ta hỏi thêm: "Hắn không sao chứ?" Mặc dù biết đại khái sinh mệnh tuyến của Dung Quân Khanh ở đâu, nhưng tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

"Nhị đệ từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh lớn bệnh nhỏ đều đã trải qua, nhưng đệ muội yên tâm, ông trời không đến nỗi không thương xót chút nào đâu."

Thái tử ngồi bên giường của Dung Quân Khanh, đưa tay vuốt lớp chăn dày ba tầng: "Hắn như vậy có nóng quá không?"

Ta suy nghĩ: "Nóng lạnh đều đã kêu qua cả rồi."

Thái tử bảo ta lấy quạt tròn rồi bắt đầu quạt nhẹ bên cổ Dung Quân Khanh. Khung cảnh vô cùng hài hòa khiến ta nhiều lần cảm thấy mình là người thừa.

Thừa thì thừa, nhưng đầu người không thể thiếu.

Ta vẫn ở lại trong tẩm điện của Dung Quân Khanh.

Trong cung không ngừng gửi đồ tới, có đồ bổ cho Dung Quân Khanh, cũng có ban thưởng cho ta, nói là an ủi vì ta đã vất vả.

Nhìn những châu báu, ngọc ngà, đá quý đầy ngay trước mắt, ta bỗng cảm thấy Dung Quân Khanh lúc này không chỉ là bảo bối của Hoàng thượng và Hoàng hậu, mà còn là tâm can của ta nữa.

Bảo ta trông nom chăm sóc bao lâu cũng được ấy mà.

Dung Quân Khanh cuối cùng cũng tỉnh lại, ta chống tay lên mép giường ngồi bên cạnh hắn, tươi cười chỉ vào quầng thâm dưới mắt:

"Chàng cũng tỉnh rồi, ta đã lâu không chợp mắt được, mệt muốn chết."

Dung Quân Khanh lặng lẽ nhìn ta bằng đôi mắt xinh đẹp một lúc rồi vươn ngón tay thon dài tới khẽ chạm vào khóe môi ta.

A... Ta cũng đâu có sống sung sướng gì lắm. Vừa rồi chỉ uống chút trà, ăn vài miếng bánh, tưởng đã lau sạch rồi chứ.

Ta vội chuyển chủ đề:

"Nghe nói phu quân vì mua lụa tuyết cho ta mới ra ngoài, thật sự khiến ta áy náy, thật sự là ta không phải."

"Ừm."

Ừm? Ừm? Tình huống này là sao? Ta nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.

Dung Quân Khanh vốn quen ốm yếu, nằm hai ngày đã có thể đứng dậy đi lại nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục, ngay cả bóc vỏ quýt cũng phải nhờ ta làm giúp.

Người trong vương phủ chắc đã quen với lối hành xử của hắn. Khi ta bóc xong mà hắn vẫn không chịu ăn, họ liền nhắc ta phải đưa tận miệng vương gia mới được.

A... Ngày nào đó, ta cũng muốn thử qua cảm giác chẳng thiết ăn uống xem sao.

Chờ đến khi Dung Quân Khanh hồi phục khá hơn một chút, hắn nói muốn vào cung, để Hoàng hậu nhìn thấy mới có thể yên tâm hơn, nhân tiện kéo ta đi cùng. Nhưng khi chúng ta đến cung, cung nhân báo lại rằng Hoàng thượng và Hoàng hậu đã đi du hồ, lát nữa sẽ quay lại. Họ mời ta và Dung Quân Khanh tạm ngồi chờ ở đình trong ngự hoa viên, vừa ngắm cảnh vừa nghỉ ngơi.

Thật ra không chỉ cảnh đẹp mà người cũng rất đáng ngắm. Trước khi vào cung, ta cố tình bôi chút son lên môi Dung Quân Khanh, vốn định trêu đùa hắn, không ngờ hắn lại tin rằng điều đó khiến sắc mặt trông tươi tắn hơn. Mà thật ra cũng không sai, dưới ánh mặt trời, hắn môi đỏ răng trắng, khí sắc rất khá.

Ta và Dung Quân Khanh nhìn nhau một lúc lâu, đến khi từ khóe mắt ta thấy bóng dáng Hoàng thượng và Hoàng hậu tiến lại.

Họ sắp đến rồi.

Ta hơi căng thẳng, dù gì ta cũng đã nói với Thái tử rằng hôm đó Dung Quân Khanh ra ngoài là để mua đồ cho ta, kết quả lại gặp nạn. Ta lập tức xoay người, dịu dàng giúp Dung Quân Khanh chỉnh lại áo choàng chắn gió, ra vẻ hiền thục săn sóc phu quân.

Dung Quân Khanh liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt thoáng dừng lại, có vẻ cũng đã trông thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-vi-ta-dau-long-chang/2.html.]

Thế là—

Hắn nhặt một trái nho, đưa đến miệng ta. Hắn trông như còn yêu ta hơn nữa ấy.

Không được, không thể nào.

Sau khi hắn đút nho xong, ta vội lấy khăn tay lau nhẹ lên bàn tay quý giá của hắn.

Dung Quân Khanh hơi nhíu mày. Nếu không phải Hoàng thượng và Hoàng hậu đã đến, có lẽ hắn đã cởi áo choàng của mình ra để khoác lên người ta rồi. May mắn là Hoàng thượng và Hoàng hậu đến kịp, nếu không ta đã không nhịn được mà mắng hắn trẻ con.

Ngay cả trong tình cảnh ta muốn làm hiền thê, hắn cũng phải tranh giành hơn thua với ta mới được.

Hoàng thượng và Hoàng hậu tiến đến, nụ cười rạng rỡ, đặc biệt là Hoàng hậu, ánh mắt nhìn ta chan chứa niềm vui không giấu nổi. Ta còn được Hoàng hậu ban cho một chiếc trâm ngọc trắng ngần, trong suốt lấp lánh như tuyết.

"Mẫu hậu, nhi thần không có," Dung Quân Khanh đưa tay ra, giọng điệu tuy như làm nũng nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm trang, "Nhi thần cũng muốn có."

"Không được quấy rầy mẫu hậu của ngươi," Hoàng thượng khẽ cười, "Ngọc bội trên người trẫm, ngươi vừa ý cái nào?"

Dung Quân Khanh thật sự chỉ vào một chiếc.

Hoàng thượng thật sự tháo xuống tặng hắn.

Giờ thì ta chắc chắn rồi, trong cung đích thực coi Dung Quân Khanh như công chúa mà nuôi.

Trên đường rời cung, cung nhân bỗng đuổi theo, truyền báo rằng Đông cung có lời mời. À đúng rồi, mấy ngày trước Dung Quân Khanh có giúp Thái tử phi.

"Chàng tin không, Thái tử phi sẽ tặng chàng một con chim làm quà tạ ơn?" Ta hỏi Dung Quân Khanh.

"Không tin."

"Cược không?"

"Không cược."

Đi c.h.ế.t đi.

Đây là lần đầu tiên ta gặp Thái tử phi, vừa nhìn đã cảm thấy nàng đẹp thật dịu dàng, đầy vẻ đoan trang.

Ta vui sướng khi được mỹ nhân chiêu đãi, nhưng trong bữa tiệc vẫn không quên len lén quan sát Dung Quân Khanh, tò mò không biết sau khi bị ta trêu chọc liên tục, hắn có sớm sinh lòng yêu thích tẩu tử của mình hay không.

Nhưng tạm thời ta không nhìn ra gì cả. Vì ta cứ liếc Dung Quân Khanh mãi, Thái tử trông thấy liền bật cười, bảo rằng ta một khắc cũng không rời khỏi phu quân được. Suýt chút nữa khiến Dung Quân Khanh nghẹn chết.

Trước khi rời đi, Thái tử phi tặng ta mấy xấp lụa tuyết, còn Dung Quân Khanh thì nhận được một con chim quý. Thấy vậy, ta đắc ý nhìn sang Dung Quân Khanh. Hắn lườm ta, ánh mắt trắng hơn cả bộ lông của con chim ấy. Nhưng lúc nhận lễ vật từ Thái tử phi, ánh mắt Dung Quân Khanh lại ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có.

Trên xe ngựa, Dung Quân Khanh chỉ lo đùa nghịch con chim, hoàn toàn không nhận ra ta đang liên tục dẫm nhẹ lên mũi giày hắn để trả đũa. Đột nhiên, tiếng động từ lồng chim khiến ta khựng lại.

Dung Quân Khanh đã thành thạo túm lấy con chim lông trắng, đưa đến trước mặt ta:

"Nàng chơi thử xem."

"Ta không cần!" Phản ứng đầu tiên của ta là vừa xua tay vừa lắc đầu, bởi ta luôn sợ những thứ lông lá thế này.

Dung Quân Khanh khựng lại một chút, rồi đặt con chim trở lại lồng.

"Nàng chỉ sợ đồ của ta thôi."

"Người nào đó ấy à, ăn một múi quýt cũng phải nhờ người khác đút, vậy mà lại có sức đi g.i.ế.c người."

Có vẻ như ta lỡ lời. Vì nghe xong, Dung Quân Khanh liền áp sát về phía ta, trông như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Khi khuôn mặt hắn cách bờ vai ta chỉ một khoảng rất nhỏ, hắn bỗng dừng lại.

Một cảm giác tê tê nhẹ lướt qua vai. Ta c.h.ế.t lặng. Dung Quân Khanh tự dưng sao lại sến súa thế này? Không đúng, ta định thần nhìn kỹ, hóa ra hắn đâu có hôn ta, hắn chỉ đang... lau sạch son môi!

Chết mất thôi, ta thật sự gặp phải cái gì thế này?

"Chàng làm bẩn váy của ta rồi, lần trước cũng thế."

Dung Quân Khanh từ tốn ngồi thẳng dậy, lớp son trên môi đã bị lau đi gần hết, sắc mặt không còn tốt như trước. Hắn nhẹ nhàng nói:

"Chìa khóa của tài khố vương phủ nằm dưới gối của nàng."

"Hả? Ta đâu có?"

"Ở phía dưới gối đầu của nàng."

Ta: …?

Ta đi kiểm tra thử, quả nhiên tìm thấy một chiếc chìa khóa. Tâm trạng lập tức phấn chấn, ta không còn sợ động vật lông lá nữa, liền chiếm chỗ của Dung Quân Khanh, bắt đầu chơi với con chim của hắn.

Dung Quân Khanh đã quen với việc tranh thủ thời gian, ta vô tình (thật là vô tình) quay đầu lại nhìn, đã thấy hắn cởi bỏ áo ngoài, thả tóc dài, tựa lưng vào đầu giường, khép mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ yêu kiều nhưng không lố lăng.

Hôm nay đúng là tiến bộ, quần áo không cần ta cởi hộ nữa.

Loading...