CHỈ VÌ TA ĐAU LÒNG CHÀNG - 1

Cập nhật lúc: 2025-02-08 16:29:22
Lượt xem: 188

Nhị hoàng tử Dung Quân Khanh nổi danh trong kinh thành là kẻ yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân. Còn ta, vương phi của hắn, lại là một nữ tử suốt ngày chỉ biết nũng nịu khóc thút thít.

Khi thánh chỉ tứ hôn vừa được ban xuống, dân chúng trong kinh thành đều bàn tán rằng cặp đôi này sớm muộn cũng sẽ đi đến bi kịch nhìn nhau không vừa mắt mà tránh né cũng không xong, bởi lẽ hai người đều chẳng thể bù đắp hay an ủi lẫn nhau.

Ban đầu Dung Quân Khanh cũng nghĩ như vậy. Nhưng dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, chưa bao giờ để người ngoài chế giễu. Sau này, kể cả khi yêu tẩu tử là Thái tử phi nương nương, hắn vẫn giữ sự tôn trọng tối thiểu đối với ta.

Đừng hỏi làm sao ta biết được. Muốn hỏi hãy hỏi cuốn sách mà ta xuyên vào ấy.

Ta là một độc giả bình thường không có gì nổi bật, xuyên thành thê tử kết tóc của nam phụ Dung Quân Khanh, là con gái của Đại Lý Tự khanh, tên là Tần Sở Sở.

Dù chỉ là một vai phụ mờ nhạt nhưng người mà ta gả cho thì lại có rất nhiều đất diễn.

Khi vừa xuyên đến, ta đang được ngồi trước gương trang điểm, chuẩn bị bước vào hôn lễ.

Sau năm sáu bảy tám tiếng đồng hồ, ta và Dung Quân Khanh cùng được đưa vào động phòng.

Lúc ấy, ta đã hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý. Dù sao thì đứng trước một gương mặt như vậy, thật khó để mà không bị mê hoặc.

Sau một hồi lộn xộn, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại ta và Dung Quân Khanh.

Cả hai im lặng rất lâu. Nhìn nhau mà ngại ngùng.

Nếu ta có tội, pháp luật sẽ trừng phạt ta, chứ không phải để ta phải đối mặt với một đại mỹ nhân có gương mặt tinh xảo, tuyệt sắc nhưng lại không thể thực hiện nghĩa vụ phu thê cùng với hắn như thế này.

Có lẽ ánh sáng ấm áp từ cặp nến hỷ đã làm dịu đi sự căng thẳng trong ánh mắt ta, cho nên Dung Quân Khanh mới không bị ta dọa sợ. Hắn nửa tựa vào đầu giường, giọng nói yếu ớt cất lên:

“Nếu vương phi mệt, vậy trước tiên…”

Chưa nói hết câu, hắn đã liên tục ho khan vài tiếng, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Ta theo phản xạ lùi về phía cuối giường một chút.

Dung Quân Khanh ngẩn người. Ta cũng ngẩn người.

À… hình như đáng lẽ ta nên bước tới vỗ lưng cho hắn mới phải phép.

Khi ta nhận ra điều này, trong ánh mắt Dung Quân Khanh đã hiện lên vẻ “ta biết ngay mà.”

Xem ra ta đã vô tình khắc sâu ấn tượng “yếu đuối vô dụng” vào lòng hắn rồi.

“Phu quân,” ta lên tiếng, giọng điệu mềm mại hết mức có thể, “Cổ họng có đau không?”

Dung Quân Khanh bỗng bật cười, ánh mắt lướt qua ta vài lần rồi chậm rãi đưa tay ra.

Ta đón lấy.

Chỉ đơn giản là đón lấy.

Ánh mắt Dung Quân Khanh thoáng hiện lên vẻ khó tả: “Đỡ ta.”

Ta: Sao không nói sớm? Chúng ta làm gì có ăn ý với nhau đến mức ấy.

Dung Quân Khanh hỏi ta: “Nàng không mệt sao?”

“Không mệt.”

“Tốt.”

Tốt? Tốt cái gì mà tốt?

Dung Quân Khanh chậm rãi ngồi thẳng người, bắt đầu tháo đai lưng, vừa tháo vừa nói: “Vương phi không tháo ư?”

Ta khựng lại.

Nhưng ta không biết tháo. Hôm nay ta vừa tới đã có cả đám người thay áo cưới giúp, bản thân còn chưa tự cởi hay tự mặc lần nào.

Ta không chỉ chứng thực cái mác mảnh mai yếu đuối mà còn ờ trên mặt đất dậm hai chân.

“Nàng quả thật… không biết?” Giọng hắn pha lẫn vẻ khó tin.

Dung Quân Khanh hơi nhíu mày, nhưng vẻ đẹp của hắn không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn khiến ta nảy sinh suy nghĩ muốn cầm kéo cắt phăng bộ y phục vướng víu kia đi.

Nhưng làm vậy sẽ doạ người ta chạy mất dép.

Khi ta chuẩn bị chấp nhận số phận, Dung Quân Khanh bất ngờ vươn đôi tay thon dài với xương khớp rõ ràng tới nắm lấy đai lưng của ta.

Ta: Ồ.

Nhưng ta vẫn không nhịn được mà hỏi: “Chàng có được không? Nhìn thân thể hôm nay của chàng… Ta không phải nghi ngờ đâu, chỉ là…”

“Ta cần.” Giọng Dung Quân Khanh trở nên khàn khàn.

Ta: Ồ.

Thấy ta phân tâm, hắn dường như nghĩ ta đang xấu hổ, bèn nhấn mạnh thêm: “Chỉ đêm nay, ta cần.”

Nghe vậy, ta bất giác ngẩng đầu nhìn Dung Quân Khanh, phát hiện gương mặt tái nhợt ban đầu của hắn lúc này đã ửng đỏ đến lạ lùng.

Người huynh đệ à, huynh thẳng thắn vậy sao? Không cho ta chút cơ hội phản ứng gì hả?

Dung Quân Khanh quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh, nói:

“Tên hỗn đản Ngu Hậu đã bỏ thứ gì đó vào rượu của ta. Ngày mai ta sẽ sai người đánh gãy chân hắn. Nhưng bây giờ, vương phi phải giúp ta cái đã.”

Ồ, chơi lớn như vậy sao?

Nhưng ta không thích mọi thứ dễ dàng đến vậy.

Cáo từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-vi-ta-dau-long-chang/1.html.]

Ta vừa định chuồn đi thì bị Dung Quân Khanh nắm lấy cổ chân, hắn bắt đầu thở dốc như thể sắp chet đến nơi:

“Vương phi, ta khó chịu quá.”

Dù sao ta cũng là người tốt bụng.

Ngoài trời mưa rả rích, mãi đến tận sáng mới ngừng.

Ta và Dung Quân Khanh cũng vậy.

Thứ đó thật kinh khủng.

Đến nỗi khiến cho một con ma ốm như hắn trở nên điên cuồng đến mức này.

Nhưng cũng chẳng sao, vì thiết lập nhân vật của Dung Quân Khanh vốn dĩ lạnh lùng vô tình, cưới ai cũng đều như nhau, đều là không có tình cảm.

Mà ta cũng chẳng không hề lỗ. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cứ đi theo nguyên tác, ta sẽ được sống sung sướng, được ăn ngon mặc đẹp.

Vậy còn chưa đủ à?! Đủ rồi, đủ lắm rồi!!

 

Thế nhưng ma ốm thì mãi vẫn là ma ốm. Dung Quân Khanh phóng túng suốt  cả một đêm, cuối cùng vẫn để lại dấu vết rõ ràng trên khuôn mặt hắn.

Khi chúng ta vào cung diện kiến, mẫu hậu của Dung Quân Khanh trông thấy bộ dáng tiều tụy của hắn thì đau lòng không thôi. Còn phụ hoàng của hắn thì nhiều lần nhìn hoàng hậu cười một cách mờ ám.

Vị Hoàng đế đoan chính, phong thái bất phàm được miêu tả trong sách, hóa ra cũng có lúc không đứng đắn thế này.

Nếu ta không phải người trong cuộc, có lẽ cũng đã sớm cười trộm. Nhưng giờ thì không cười nổi, ai nấy đều nhìn ta như thể ta cưỡng ép Dung Quân Khanh, lại còn rút cạn sức lực của hắn.

Sau đó, ta giả vờ đi không vững, ngay trước mặt họ cố tình vấp ngã. Hy vọng có thể rửa sạch một chút lời đồn.

"Điện hạ," ta xúi giục Nhan Quân Khanh, “Chàng đi đánh gãy chân Ngu Hậu đi?"

Nhưng hắn nói đột nhiên không muốn nữa.

"Ngu Hậu có biết làm như vậy sẽ hại c.h.ế.t chàng không?" Ta thì thầm hỏi Dung Quân Khanh.

Khuôn mặt Dung Quân Khanh càng tái nhợt hơn, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: "Đến mức đó sao?"

Ừm… Có vẻ là không đến mức đó đâu.

Dù câu hỏi vừa rồi có chút chạm vào lòng tự tôn đàn ông của Dung Quân Khanh, nhưng tâm trạng hắn hôm nay nói chung cũng khá tốt. Sau khi trở về vương phủ, hắn còn có hứng thú chơi chim.

Dung Quân Khanh thích chơi chim, và cuộc hôn nhân giữa hắn và nguyên chủ Tần Sở Sở cũng liên quan đến chim.

Một ngày nọ, các tiểu thư quý tộc tụ họp trong cung, vì Dung Quân Khanh nhìn chằm chằm vào vị trí của nguyên chủ gần nửa canh giờ, dấu hiệu này lọt vào mắt của Hoàng thượng và Hoàng hậu. Thêm vào đó, tiểu thư nhà họ Tần đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nên hai vị bề trên cho rằng nhi tử nhà mình thích nàng nên mới lập tức ban hôn.

Sau này, Dung Quân Khanh chỉ lén nói một câu: "Con chim đậu ở chân bàn thật đẹp."

Chỉ thế thôi, một người kỳ lạ như vậy, khi biết yêu lại sống như một nam phụ bi thảm.

Nhớ lại những miêu tả trong sách, mắt ta đỏ hoe. Kết quả lại bị Dung Quân  Khanh phát hiện, hắn vừa ngạc nhiên vừa không quá bất ngờ: "Nàng thật sự có thể khóc trước một cái bình hoa sao?"

Thôi được, nũng nịu thì nũng nịu, ta chấp nhận, lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài: "Đột nhiên nhớ tới cuộn lụa tuyết năm ngoái mới lấy về, năm nay lại không tìm thấy nữa."

Dung Quân Khanh lười biếng gật đầu rồi tiếp tục chơi chim.

Nhưng người này chơi được một lúc lại mệt mỏi, đòi về nghỉ. Trước khi đi, hắn nói nếu ta muốn ra ngoài, hắn sẽ lập tức chuẩn bị xe ngựa. Hắn còn dặn ta ra ngoài đường không được khóc.

Ta: …?

Ra ngoài thì ra ngoài, đỡ phải ngại người trước mắt.

Nhưng ta ra ngoài không đúng lúc, lại gặp ngay một phân đoạn trong cốt truyện của sách.

Xe ngựa đi đến chỗ hẻo lánh, bất chợt thấy một nam tử mặc hoa phục nằm trên đường phía trước. Hộ vệ tiến lên kiểm tra sau đó hốt hoảng quay lại báo với ta rằng đó là Ngu Hậu.

Ngu Hậu? Ta nhìn kỹ, phát hiện tay hắn đang bị bó nẹp, cũng không rõ có phải bị Dung Quân Khanh phái người đánh không, nhưng ngoài vết thương ấy ra, trên người hắn còn có rất nhiều vết thương mới, m.á.u me đầm đìa..

Ta bày ra dáng vẻ nghiêm túc, phái người đến phủ Ngu Hậu báo tin, sau đó xuống xe tiến lên xem xét.

Trong cốt truyện gốc, Ngu Hậu bị thương trên đường là vì bảo vệ Thái tử phi khỏi những kẻ xấu. Khi đó Thái tử phi tự ý ra ngoài, dẫn đến việc Ngu Hậu phải đích thân bảo vệ.

Trên người Ngu Hậu có một vết thương m.á.u chảy ra rất nhiều, ta theo bản năng lục tìm hết những mảnh vải có thể dùng trên người, buộc chặt vết thương cho hắn, khiến bản thân cũng dính đầy máu.

Người của Ngu Hậu còn chưa đến thì từ bức tường bên cạnh, một t.h.i t.h.ể rơi xuống. Ta sợ đến c.h.ế.t khiếp nhưng chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.

Ta trơ mắt nhìn phu quân bệnh tật của ta từ phía sau bức tường bước ra, tay cầm một con d.a.o dính máu. Sau đó, hắn và ta bốn mắt nhìn nhau.

Hai chúng ta—

Một người tràn đầy sức sống đủ để g.i.ế.c người. Một người không né tránh mà, giúp Ngu Hậuu băng bó vết thương, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhát gan khi chạm vào phu quân thì lập tức lùi về phía góc giường vào đêm tân hôn.

Dung Quân Khanh thoáng ngỡ ngàng, tay hắn thả lỏng, con d.a.o rơi xuống chân ta.

Ta vội rụt chân lại. Kết quả là, Dung Quân Khanh cũng ngã xuống.

Khi ta ôm lấy hắn, bàn tay dính m.á.u vô thức lau lên y phục tinh xảo của hắn. Nhưng ta không ngờ, giây tiếp theo hắn lại nôn một búng m.á.u lên vai ta.

Hắn nôn m.á.u rồi!!!

Hắn giấu m.á.u trong miệng sao? Nhưng ta không nhìn thấy mà?

Yếu đuối như vậy, sao còn đòi đánh nhau!

Ai quản nổi hắn đây?

À, hình như là ta phải quản.

Loading...