Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chị Sẽ Luôn Chọn Em - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-08 15:37:17
Lượt xem: 6,633

Tôi lặng lẽ lắng nghe, cho đến khi em ấy bật cười chua chát: “Chị đi đâu cũng sống tốt, còn em thì không thể.”

 

Tôi ôm lấy em ấy từ phía sau: “Nhưng chúng ta là chị em song sinh, số phận của chúng ta luôn gắn liền với nhau.”

 

Em ấy khẽ đáp: “Chị nói đúng.”

 

Sau kỳ nghỉ đông, em ấy đưa cho tôi một quyển nhật ký mới viết xong: “Đường sau này phải tự mình đi nhé.”

 

Kiếp trước, sau kỳ nghỉ đông hai tháng, mẹ vì phải chăm sóc bà ngoại đã chuyển về quê, tôi cũng theo mẹ chuyển trường. Tôi và Thần Tinh chỉ còn liên lạc qua điện thoại. Dần dần, em ấy ngoài gửi tiền cho tôi thì rất ít khi chủ động liên lạc nữa.

 

Tôi mỉm cười nhận lấy cuốn nhật ký: “Mong chờ ngày tái ngộ.”

 

Thu dọn hành lý trở lại biệt thự, Lục Ngang Húc đã tỏ vẻ không hài lòng: “Chắc phải đợi đến tận ngày khai giảng thì cô mới nhớ đường về đúng không?”

 

Tôi khẽ cười đáp: “Cũng không đến nỗi. Thiếu gia có học hành chăm chỉ không đấy? Học kỳ này liệu có vượt qua tôi không?”

 

Quản gia đứng bên cạnh vội nháy mắt ra hiệu. Lục Ngang Húc bị tôi làm cho nghẹn lời, tức giận bỏ lên lầu.

 

Tôi mỉm cười với quản gia rồi cũng lên phòng.

 

Ngồi xuống bàn, tôi mở cuốn nhật ký ra, thấy trang giấy ướt nhòe vì nước mắt.

 

Trên đó có ghi:

 

[Ngày hôm đó, cô ấy đến, cơn ác mộng của tôi đã bắt đầu.]

 

[Kể từ đó, tôi không còn là con người nữa, tôi trở thành một con ch.ó bị đối xử tùy tiện.]

 

Tuần thứ hai sau khai giảng, lớp tôi có thêm một học sinh mới chuyển đến, chính là cô gái được nhắc đến trong nhật ký của Thần Tinh — Vạn Bảo Châu.

 

Vạn Bảo Châu xuất thân danh giá, xinh đẹp rạng ngời, nụ cười của cô ấy tựa như thiên thần nhỏ.

 

Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của Lục Ngang Húc và Cố Trạch Du. Sau khi chuyển ra nước ngoài học một thời gian, giờ đây cô ấy đã trở về.

 

Thái độ của Lục Ngang Húc và Cố Trạch Du đối với cô ấy khác hẳn so với những người khác, ai cũng có thể nhận ra điều đó.

 

Bạn cùng lớp thường lén bàn tán về mối quan hệ giữa ba người họ và tôi vô tình nghe được. Không ngờ trong những câu chuyện ấy, tôi cũng bị nhắc đến.

 

Ban đầu, khi nghe nói tôi là bạn học được sắp xếp để đồng hành cùng Lục Ngang Húc, Vạn Bảo Châu không tỏ vẻ khó chịu. Cô ấy tươi cười, nắm lấy tay tôi, cố tình nói với Lục Ngang Húc: “A Húc tính khí tệ lắm, chắc Thần Nguyệt vất vả lắm nhỉ.”

 

Lục Ngang Húc không hề tức giận, mà còn có chút lúng túng: “Tôi tệ ở đâu? Nếu cậu thấy tôi tệ, thì đừng làm bạn với tôi nữa.”

 

Cậu ta bắt đầu tỏ vẻ kiêu kỳ. Vạn Bảo Châu thì quá quen với tính cách này của cậu ấy, nhẹ nhàng vuốt ve vài câu đã khiến cậu ấy vui vẻ trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-se-luon-chon-em/chuong-3.html.]

 

Nếu không tận mắt thấy ánh mắt lạnh lùng của cô ấy khi đang lau sạch bàn tay vừa chạm vào tay tôi, có lẽ tôi đã tự hỏi, liệu Thần Tinh và tôi có thực sự gặp cùng một người hay không.

 

May mắn thay, cô ấy chính là người đó — một cô tiểu thư kiêu ngạo và tàn nhẫn, không hề thay đổi.

 

Trong hội thao của trường, tôi bất ngờ bị ghi danh tham gia chạy 3.000 mét, rõ ràng có người cố ý sắp đặt.

 

Lớp trưởng phụ trách môn thể dục nhìn tôi, nụ cười đầy ác ý: “Danh sách đã chốt, không sửa được đâu. Cậu chuẩn bị tốt đi.”

 

Tôi quan sát phản ứng của các bạn trong lớp. Một vài người tỏ ra lo lắng, nhưng đa phần là háo hức chờ xem trò vui.

 

Kiếp trước, Thần Tinh cũng bị báo danh như vậy. Khi đó, em ấy đã chịu đựng sự bắt nạt đến mức chẳng dám phản kháng, chỉ có thể cắn răng tham gia và cuối cùng ngất xỉu trên sân chạy.

 

Thậm chí, không ai đưa em ấy đến phòng y tế. Mãi đến khi bác sĩ của trường phát hiện, họ mới đưa em ấy đi.

 

Kiếp này, đến lượt tôi. Nhưng sự nhạy cảm của tôi chỉ dành riêng cho Thần Tinh, còn với người khác, tôi hoàn toàn "miễn nhiễm."

 

“Thiếu gia!” Tôi đứng bật dậy, gọi lớn về phía trước, nơi Lục Ngang Húc đang ngồi, “Thiếu gia! Thiếu gia! Thiếu gia——”

 

Lục Ngang Húc đang nói chuyện với Vạn Bảo Châu, bị tôi làm phiền đến mức khó chịu, quay đầu lại: “Im đi, chuyện gì?”

 

“Tôi bị ghi danh vào chạy 3.000 mét, tôi không chạy nổi, chạy xong chắc c.h.ế.t mất. Cậu là thiếu gia, nghĩ cách giúp tôi đi.”

 

Tôi nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và thẳng thắn.

 

Lục Ngang Húc: “…”

 

Vạn Bảo Châu: “…”

 

Cuối cùng, tôi không phải chạy 3.000 mét, chỉ vì một câu của Lục Ngang Húc: “Không chạy thì không chạy.”

 

Lớp trưởng môn thể dục liền gạch tên tôi khỏi danh sách.

 

Cố Trạch Du ngồi bên cạnh, giọng lạnh lùng chế nhạo: “Đồ mọt sách.”

 

“Mọt sách thì sao? Cậu định đánh tôi à?”

 

“Tôi đánh cô làm gì!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Vậy thì thôi.”

 

Cố Trạch Du tức đến nghiến răng, lật sách mạnh đến nỗi phát ra âm thanh chát chúa.

 

Tôi biết Vạn Bảo Châu đang nhìn về phía này, nhưng tôi giả vờ như không thấy.

Loading...