Chỉ muốn nàng - 2
Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:17:17
Lượt xem: 1,246
Bùi Chiêu nói và nắm lấy tay ta: "A Việt, trẫm không muốn túi thơm của nàng ta. Cái trước đây nàng thêu cho trẫm đã cũ. Nàng có thể làm cho trẫm một cái mới được không?"
Ta từ chối: “Không, thần thiếp bận, không có thời gian”.
Hắn sửng sốt: “Nàng đang bận gì vậy?”
"Thần thiếp đang bận giải quyết chuyện oanh oanh yến yến của bệ hạ."
Ta lấy ra một quyển sổ nhỏ từ chồng sổ trên ghế dài và chỉ cho hắn từng dòng một.
"Đây, hai hôm trước Hoan tần làm mất một cái trâm cài tóc, nói là a hoàn của Vương tần trộm mất. Hôm kia Ngọc quý nhân nói ban đêm gặp ác mộng, rút từ dưới gầm giường ra một hình nộm bị kim châm. Hôm qua..."
Nói xong, ta gấp sổ lại, nói: "Những gia tộc này trước đây đều có danh tiếng, thần thiếp cũng không rõ lắm, có nên nói phụ thân và ca ca của bọn họ đến tìm người âm mưu hãm hại bọn họ không?"
Vẻ mặt hắn ủ rũ: "Hãy nói bọn họ tới tìm trẫm, đừng làm phiền nàng nữa.”
Ta lấy sổ vỗ đầu hắn: “Não bệ hạ có bị làm sao không?”
Hắn không tránh ra, chỉ nắm tay ta. Đột nhiên, nụ cười vui tươi của hắn biến mất.
"A Việt."
"Vâng?"
"Làm hoàng đế thật mệt mỏi."
Hắn tựa đầu vào vai ta: “Trẫm từng cảm thấy làm Thái tử rất mệt mỏi, nhưng ít nhất lúc đó trẫm không phải cưới ai cả, còn có thể kiêu ngạo. Bây giờ…”
Khi chúng ta nói chuyện, hắn ngừng nói, vòng tay qua eo ta, lặng lẽ siết chặt và ôm ta vào lòng.
"Trẫm không muốn nàng mệt mỏi vì làm hoàng hậu. Đã lâu rồi chúng ta không cưỡi ngựa ra ngoài."
Giọng nói nghèn nghẹt khiến ta cảm thấy hơi buồn.
"A Chiêu, chàng..."
Kết quả là hắn ngẩng đầu lên và nói: "Chúng ta đi cưỡi ngựa đi!"
5
Vào lúc nửa đêm, tại trường đua ngựa bên ngoài hoàng cung, có một hoàng đế, một hoàng hậu và hai con ngựa.
Ta bối rối, con ngựa cũng bối rối, chỉ có Bùi Chiêu không hề bối rối và đang rất phấn chấn.
Đôi khi ta tự hỏi liệu có quá mạo hiểm khi để một người bệnh tâm thần như vậy cai trị thiên hạ hay không.
Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao chúng ta không quay về tắm rửa rồi ngủ?”
Hắn xua tay nói: "Sợ cái gì? Bên ngoài thị vệ đang canh gác. Chủ nhân trường đua ngựa đã lấy tiền, không biết chúng ta là ai, hắn chỉ cho rằng chúng ta đến đây vui đùa lúc nửa đêm."
Ta liều mạng vùng vẫy: “Hai tiếng nữa bệ hạ phải thiết triều…”
Ta được hắn bế lên lưng ngựa.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Đừng cằn nhằn nữa, hoàng hậu của ta!"
Hắn lên ngựa cùng ta và cười lớn: “Cứ coi như một chuyến thăm riêng bí mật đi!”
Ngựa phi nước đại, gió thổi tung mái tóc của chúng ta, tưởng chừng như đã tách rời và lại vướng vào nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-muon-nang/2.html.]
Mãi cho đến khi vượt qua điểm xuất phát sau khi kết thúc một vòng đua, ta mới nhìn thấy một con ngựa khác, vẫn đang bước đi tại chỗ.
"Bệ hạ muốn ép ta cưỡi chung một con ngựa, sao lại bỏ tiền ra mua hai con!!"
6
Ngày hôm sau ta bị đau lưng những vẫn phải đứng để giải quyết mọi việc trong hậu cung.
Bùi Chiêu vui vẻ bỏ chạy và thiết triều với tinh thần sảng khoái.
Nếu cứ tiếp tục phát đ..iên với hắn, ta sẽ như một con c..hó.
Sau khi được các phi tần vấn an, ta chuẩn bị bắt đầu giấc ngủ hàng ngày của mình.
Ta ra lệnh cho A Linh trước khi nằm xuống giường: “Gần đây có mèo hoang chạy quanh phía sau tẩm cung. Đi tìm vài thị vệ bịt kín cửa sổ phía sau cho ta.”
Hoàng hậu làm bằng sắt cũng không thể chống lại được vị hoàng đế đ..iên loạn. Kết quả là A Linh bỏ đi và quay lại vào lúc ta đang ngủ, khiến ta tỉnh giấc.
"Nương nương, tỉnh lại đi. Vừa có tin tức từ hoàng cung truyền tới, nói rằng Hoan tần ngã..."
Ta quay người lại, lẩm bẩm: "Ai ngã ở đâu? Đừng làm phiền ta, đi gọi Bùi Chiêu..."
A Linh lo lắng nói: "Bệ hạ đã đi rồi! Hoan tần đang mang thai!"
Ta mở mắt: “Nhanh vậy sao?”
Không đến ba tháng, sau khi tiến cung.
A Linh kéo ta dậy và nói: "Nương nương à, xin nương nương đừng ngủ nữa mà lại gần nhìn xem."
"Không phải Bùi Chiêu đã đi rồi sao? Có ngươi ở đây cũng được."
Ta quay lại nói: “Thật là một sự kiện vui vẻ. Chúng ta vào ngự thiện phòng tìm và gửi một ít thực phẩm tốt tới đó nhé.”
7
Đêm đó Bùi Chiêu ở lại chỗ của Hoan tần.
Đêm đó, hắn không có tới Phượng Nghi cung.
Nửa tháng tiếp theo, ngoài thiết triều, hắn chỉ biết có thư phòng và chỗ của Hoan tần
Cửa sổ phía sau tẩm cung của ta bị bịt kín và lũ mèo hoang không bao giờ quay trở lại nữa.
Ta hiếm khi ngủ qua đêm.
Thái y nói thai nhi không ổn định nên yêu cầu Hoan tần chăm sóc tốt, ta không cần nàng ta phải vấn an, ta gửi thuốc bổ liên tục cho nàng.
Cứ như vậy gần một tháng, sáng nay nàng đã chủ động đến vấn an.
“Ta bảo nàng phải chăm bản thân thật tốt.”
Ta nhờ A Linh đích thân đỡ nàng ngồi xuống: “Không cần phải phép tắc.”
Hoan tần vui vẻ, nàng mỉm cười dịu dàng nói: “Hôm qua thái y nói rằng tình trạng thai nhi đã ổn định rất nhiều, thần thiếp đã nằm lâu như vậy, đã đến lúc phải đến đây tỏ lòng kính trọng với nương nương. Nếu không bệ hạ sẽ nói rằng thần thiếp không hiểu chuyện."
Vương tần ở một bên đáp: “Trong bụng muội muội là trưởng tử của bệ hạ, bệ hạ sẽ bảo vệ muội, ai dám làm gì muội, dù sao thì cuộc sống của muội cũng tốt hơn rồi.”
Nghe có vẻ buồn cười. Cuối cùng thì Hoan tần đã tìm được cách kéo Bùi Chiêu ra khỏi Vương tần, người đã dùng chiêu ngã xuống hồ để lôi kéo Bùi Chiêu. Chỉ trong một ngày, Hoan tần đã mang thai. Dù Vương tần có ngã xuống hồ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó vẫn không có tác dụng bằng lần vào bụng Hoan tần.
Bây giờ ta đoán Vương tần sẽ tức giận khi nhìn thấy Hoan tần.