Chỉ là người thay thế - 7
Cập nhật lúc: 2024-12-25 08:25:41
Lượt xem: 2,772
10
Tuy hiện tại tôi có tiền, nhưng từ nhỏ tôi cũng từng khổ sở, trải nghiệm leo núi vận động thể lực, tôi thực hiện dễ như trở bàn tay. Lúc đầu, mọi người cũng không kém nhiều lắm. Sau khi đi được một đoạn đường, thể lực một số người bắt đầu chống đỡ hết nổi.
Diêu Mạt vốn là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm sao mà trải qua sự cực khổ này, không tới nửa giờ đã gục xuống.
“Thừa Diễn, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, em, em hơi mệt.”
Với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Diêu Mạt, tôi nhìn mà đau lòng muốn chết, chứ đừng nói là Chu Thừa Diễn. Anh ta lập tức lên tiếng đồng ý. Tôi ngược lại không có cảm giác gì.
“Uyển Uyển, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi?" Chu Thừa Diễn gọi tôi.
Tôi quay lại và nhìn xuống họ.
Hiện tại nếu không tiếp tục đi, trước khi trời tối sẽ không tới được đỉnh núi, đường còn lại chỉ có thể càng khó đi. Tôi lắc đầu, cự tuyệt Chu Thừa Diễn: “Em vẫn còn có thể kiên trì, anh đi cùng Diêu Mạt đi, em đi trước.”
Chu Thừa Diễn không vui nhíu mày: “Một mình em rất nguy hiểm.”
Đang nghĩ phải nói như thế nào thì Lục Thường Thanh đi tới bên cạnh tôi. Tôi lập tức hiểu ý: "Không có việc gì, em và Tiểu Lục cùng đi là được rồi.”
Chu Thừa Diễn kích động thốt ra: “Không thể!”
Giọng của anh ta hơi lớn, khiến ánh mắt mọi người tụ tập trên người anh ta.
Tôi thở dài: “Quên đi quên đi.”
Diêu Mạt nghỉ ngơi một tiếng, chúng tôi tụt lại khoảng cách rất lớn với đội trước. Tôi muốn nhanh chóng lên đường, đi hai bước bằng ba bước bình thường. Kết quả là, thể lực tiêu hao rất nhanh.
Không bao lâu, chân tôi cũng đã mềm nhũn. Tôi thở ra và nhấc chân bước. Nhưng khi chân tôi vừa rời khỏi mặt đất một chút, balo của tôi đã bị một lực kéo về phía sau, cơ thể mất thăng bằng.
Trước khi tôi có thời gian để hét lên, đầu gối của tôi đã đập mạnh vào bậc thang, cảm giác đau đớn thấu tim đánh úp lại.
Ngay khi tôi nghĩ mình sắp lăn xuống thì được ai đó nâng eo lên.
Khi hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung mở mắt ra, Lục Thường Thanh đang ôm lấy eo tôi từ phía sau. Tay cậu ấy dùng sức, cả người tôi gần như lơ lửng.
Tôi kiễng chân: "Không được, tôi đứng không dậy nổi, cậu để tôi ngồi một lát.”
Lục Thường Thanh ôn hòa đỡ tôi ngồi xuống bậc thang bên cạnh. Lúc đó tôi mới nhìn ra thủ phạm.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Diêu Mạt đang mềm mại nằm trong lòng Chu Thừa Diễn: “Thừa Diễn, đều tại em, thể lực em không đủ tốt, làm hại chậm trễ hành trình của hai người.”
Chu Thừa Diễn ôm cô ta, đi tới một bên ghế đá ngồi xuống: “Không có việc gì, không trách em.”
Tôi nhìn hai người bọn họ tình cảm thắm thiết, hô hấp dồn dập, trước mắt hơi choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-la-nguoi-thay-the/7.html.]
“Thừa Diễn, vừa rồi hình như chị Uyển Uyển bị thương, anh không đi xem sao?” Ngoài miệng Diêu Mạt nói như vậy nhưng tay lại nắm chặt Chu Thừa Diễn không buông.
Lúc Chu Thừa Diễn quay đầu lại, kẹo của Lục Thường Thanh vừa vặn đưa tới bên miệng tôi: "Chị hơi hạ đường huyết, ngậm một chút đi.”
“Cảm ơn." Tôi tránh ánh mắt Chu Thừa Diễn.
Chu Thừa Diễn nghiến răng, ôm chặt Diêu Mạt trong lòng: “Từ nhỏ thân thể cô ấy đã tốt, mặc kệ cô ấy.”
Tôi cười khổ một tiếng, không nói nữa.
Lục Thường Thanh ngồi bên cạnh tôi, không ngừng đưa thức ăn cho tôi.
Nghỉ ngơi một lát, Diêu Mạt đề nghị lên đường. Nhưng chân của tôi làm sao cũng không đứng lên được. Nước mắt sinh lý trào ra ngoài, Lục Thường Thanh nhìn không nổi nữa, lại ấn tôi trở lại bậc thang. Diêu Mạt thở dài: "Chân chị như vậy, hay là xuống núi trước?”
Tôi cũng nghĩ vậy. Vì thế nhìn Lục Thường Thanh xin giúp đỡ. Lục Thường Thanh hiểu ý, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ý bảo tôi nằm sấp trên lưng cậu ấy.
Nhưng vào lúc này Chu Thừa Diễn lại ra tay ngăn lại: "Không được, hai người không thể xuống núi!"
Tôi nhịn đau đầu gối, nhíu mày: "Vì sao?”
Chu Thừa Diễn có chút không được tự nhiên: "Không được chính là không được, đã tới rồi.”
Tôi không biết phải nói gì. Diêu Mạt cũng ngây ngẩn cả người.
Cô ta kéo kéo tay áo Chu Thừa Diễn: "Hay là để cho bọn họ đi xuống trước đi, chị Uyển Uyển bị như vậy cũng đi không thể đi nhanh, nhỡ làm chậm trễ hành trình của chúng ta thì sao?"
Vẻ mặt Chu Thừa Diễn thiên biến vạn hóa.
Tôi thở dài, nằm sấp trên lưng Lục Thường Thanh: “Cậu có thể giúp tôi cõng tôi lên núi được không?”
Lục Thường Thanh thẳng lưng, nâng tôi lên, vẻ mặt thoải mái: “Đi thôi, lên núi.”
11
Lúc chúng tôi lên đến nơi. Diêu Mạt và Chu Thừa Diễn đều mệt mỏi, nhưng Lục Thường Thanh vẫn thở tốt.
Nhìn hai người mệt mỏi nằm úp sấp bên cạnh, tôi đưa tay ghé vào tai Lục Thường Thanh lặng lẽ nói: "Thể lực của anh thật tốt!"
Lục Thường Thanh lại b.ắ.n ra như bị điện giật. Vẻ mặt tôi mơ hồ. Chẳng lẽ không phải tôi đang khen anh sao? Có lẽ Lục Thường Thanh nhận ra mình thất thố, đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh tôi.
Đoàn người Trần Phóng cũng chờ lâu rồi. Nhìn bộ dáng của bọn họ, có lẽ đã đói bụng lắm rồi. Nhưng khi nhìn thấy Chu Thừa Diễn, tên tay sai này vẫn tiến lại gần: “Anh Diễn, em giúp anh lấy áo khoác. Thịt nướng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cậu động đũa thôi.”
"Em vừa gọi điện cho Diêu tiểu thư để hỏi có ai kiêng ăn gì không. Đúng rồi! Mọi người đều thích ăn cay!"
Nghe thấy điều này, tôi sửng sốt. Từ nhỏ dạ dày tôi đã không tốt, miễn bàn tới chuyện ăn cay. Trong nháy mắt ngẩng đầu, tôi thấy được tầm mắt Chu Thừa Diễn ném tới. Hoảng loạn, bối rối, tôi quay đầu, phớt lờ tất cả.