Chị gái song sinh giả mạo tôi, cưới luôn bạn trai tôi - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-14 11:34:29
Lượt xem: 202
Tôi lạnh nhạt đáp lại:
“Lý Vãn Tinh, chị thật sự nghĩ Thẩm Tự là kẻ ngốc, sẽ không phát hiện bạn gái của mình đã bị tráo đổi sao?”
Tôi ám chỉ cho cô ta rằng Thẩm Tự không phải là người lương thiện, ai ngờ suy nghĩ của cô ta hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Đúng vậy, Thẩm Tự phát hiện ra tao không phải là mày, nhưng anh ấy vẫn không vạch trần tao. Điều đó có ý nghĩa gì? Nó cho thấy anh ấy còn hài lòng với tao hơn mày!”
“……”
Tôi đã cảnh báo rồi.
Có người sẵn sàng lao vào địa ngục mà không hề do dự, tôi còn biết phải làm sao?
Vào ngày hôn lễ, ba tôi nắm tay Lý Vãn Tinh và trao cho Thẩm Tự.
Khi họ trao nhau nụ hôn, mọi người xung quanh đều reo hò.
Ai cũng cho rằng đây là một đám cưới đẹp.
Tôi không đến dự hôn lễ.
Tống Đông Lãnh chỉ đứng xa mà nhìn thoáng qua.
Khi về, anh uống say mèm.
Anh nói: “Nếu Vũ Hân còn sống, tôi cũng sẽ nắm tay con bé giao cho người khác như vậy.”
Tiếc là, chẳng có “nếu” nào cả.
Liệu có cách nào để Thẩm Tự gặp báo ứng không?
Hiện tại thì không, vì không có chứng cứ gì.
Hắn là người rất đáng sợ, giống như một quả b.o.m hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ.
---
Tống Đông Lãnh đưa tôi đến chỗ ở của một người bạn, còn anh thì ở lại để tiếp tục giám sát.
Lâu lâu tôi lại đăng nhập vào tài khoản Weibo.
Tôi nhận thấy một tài khoản không có ảnh đại diện đã gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi.
Đầy những bức ảnh chụp trộm.
Ảnh chụp gương mặt nghiêng của Lý Vãn Tinh khi ngủ, bóng dáng của ba mẹ tôi...
Không một lời nào đi kèm, nhưng cả người tôi lạnh toát.
Hắn đang lặng lẽ đe dọa tôi, nếu tôi không quay về, hắn sẽ ra tay với ba mẹ tôi.
Xanh Xao Truyện
Phải làm sao đây?!
Tôi lâm vào một tình thế khó xử, dù họ không tốt với tôi, nhưng vẫn là cha mẹ sinh thành.
Tôi gọi điện để cảnh báo họ.
Ba tôi lại nói: “Lý Hàm Nguyệt, đừng ôm hy vọng hão huyền, chị gái con đã mang thai rồi.”
Mang thai?
Nhanh thật, họ hoàn toàn không biết chút gì về hiểm nguy đang đến gần.
Tôi buông điện thoại, nhắm mắt lại.
Thôi, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, ít ra hiện tại tôi vẫn an toàn.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-gai-song-sinh-gia-mao-toi-cuoi-luon-ban-trai-toi/chuong-8.html.]
Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ trôi qua như thế, cho đến một đêm, điện thoại tôi reo liên hồi như muốn nổ tung.
Trong cơn mơ màng, tôi với tay lấy điện thoại, thấy nó rung đến mức khiến tôi cũng giật mình tỉnh hẳn.
Sợ rằng Tống Đông Lãnh có việc gấp, tôi nhanh chóng nghe máy.
“Alo.”
“Lý Hàm Nguyệt, tao muốn đổi lại, tao trả Thẩm Tự lại cho mày! Tao muốn đổi lại!”
Giọng Lý Vãn Tinh thê thảm vang lên, kéo tôi từ cơn buồn ngủ trở về hiện thực.
Tôi nhíu mày: “Chị điên rồi à? Đâu phải là đi chợ mua đồ, muốn đổi là đổi.”
Hơn nữa, tôi vốn dĩ là “Lý Hàm Nguyệt” mà.
Phải mất bao nhiêu khó khăn để giành lại cuộc sống này, sao tôi còn muốn quay lại con đường cũ.
“Đồ ích kỷ!”
Cô ta mắng tôi.
Tôi nhận ra có điều gì đó bất thường, liền hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lý Vãn Tinh còn chưa kịp trả lời thì tiếng nắm đ.ấ.m nện mạnh vào thứ gì đó vang lên cùng với tiếng hét đau đớn của cô ta.
Giây tiếp theo, điện thoại rơi xuống đất.
Dù vậy, tôi vẫn còn nghe được âm thanh từ bên kia.
Giọng cô ta nhẫn nhịn kêu lên: “Thẩm Tự, anh không thể đánh em, em đang mang thai con của anh!”
Đáp lại chị, là giọng nói lạnh lẽo như ác quỷ của Thẩm Tự: “Chỉ là một cái phôi thai thôi.”
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, cảm nhận được sự đáng sợ trong con người hắn.
Không biết Lý Vãn Tinh đã phạm phải điều gì khiến Thẩm Tự giận dữ đến mức đánh cô ta như thế?
Lý Vãn Tinh đúng là kì lạ, có thời gian gọi điện oán trách tôi nhưng lại không báo cảnh sát.
Tôi định giúp cô ta báo cảnh sát, đúng lúc đó, điện thoại lại hết pin và tắt ngúm.
Tôi vội vàng sạc pin, gọi ngay cho ba mẹ.
Họ vừa nghe đến chuyện Lý Vãn Tinh bị bạo hành, lập tức vội vã đến bên cô ta.
Cuối cùng, tôi gọi một cuộc điện thoại cho Tống Đông Lãnh.
17.
Dù đến kịp thời, Lý Vãn Tinh vẫn bị đánh đến mức sinh non, phải nằm viện. Còn Thẩm Tự thì bị cảnh sát mời đi “uống trà” một chuyến.
Tôi chọn chuyến bay gần nhất về nhà.
Vừa đến bệnh viện, mẹ tôi đã giơ tay định tát tôi. Nhưng lần này, tôi nhanh nhẹn né tránh. Cú đập hụt khiến mẹ lao tới phía trước, suýt nữa ngã nhào. Vì vậy, bà càng tức giận hơn.
“Lý Hàm Nguyệt, có phải con cố ý hại chị mình không?”
“Không phải.” Tôi lạnh lùng nhìn bà.
Mẹ tôi gắt lên: “Nếu con gả cho Thẩm Tự, liệu chị con có phải chịu những đau khổ này không?”
Mẹ tôi đúng là giỏi đảo ngược mọi chuyện.
Nếu thật sự nói về chuyện đúng sai, nếu Lý Vãn Tinh không lấy danh nghĩa của tôi để ra nước ngoài, tôi đã không gặp Thẩm Tự. Nếu cô ta không cố chấp muốn chiếm lấy Thẩm Tự, thì mọi thứ đã không trở nên như thế này. Nếu Lý Vãn Tinh biết nghe lời tôi và ngăn chặn thiệt hại kịp thời, tất cả bi kịch đã có thể tránh được.
Tôi đã làm hết trách nhiệm, nhưng cuối cùng vẫn bị tổn thương, mà họ lại còn muốn đổ mọi lỗi lầm lên tôi.
Tôi chẳng buồn đôi co với họ nữa.