Chị gái song sinh giả mạo tôi, cưới luôn bạn trai tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-14 11:29:50
Lượt xem: 202
Lý Vãn Tinh vội vàng giải thích: "Em gái em luôn học ở nước ngoài, hôm nay mới về."
"À." Thẩm Tự gật đầu như suy nghĩ gì đó, không rõ có tin hay không. Chỉ là ánh mắt hắn như ma quỷ nhìn chằm chằm, làm tôi thấy bồn chồn.
Không ngờ Thẩm Tự đột nhiên đổi chủ đề: "Vậy chúng ta mời em gái ăn bữa cơm nhé."
"Không…"
"Không cần!" Tôi còn chưa kịp từ chối thì Lý Vãn Tinh đã thay tôi từ chối: "Ba mẹ kêu em ấy về nhà ngay, không có thời gian đâu."
"Vậy à?" Đôi mắt đen của Thẩm Tự lại nặng nề nhìn tôi. Tôi quá hiểu tính hắn, nắm c.h.ặ.t t.a.y để giữ bình tĩnh, tôi cố giữ giọng nói ổn định.
"Đúng vậy, tôi phải về nhà trước."
"Thật tiếc." Thẩm Tự thở dài một câu.
"Lý Hàm Nguyệt, mau về đi!" Lý Vãn Tinh điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho tôi.
3.
Tôi cứng đờ bước đi.
Vừa đóng cửa lại, tôi liền nhanh chóng chạy đến thang máy. Ai ngờ thang máy lúc này lại bận. Tôi liếc qua, thấy Thẩm Tự cũng vừa bước ra, liền vội đổi hướng sang cầu thang bộ.
Phía sau vang lên giọng lạnh như băng:
"Thang máy đã xuống rồi, em không dùng sao? Em gái."
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "em gái" Tôi đành dừng bước, quay đầu lại cứng nhắc.
Thấy tôi nhìn lại, Thẩm Tự nghiêng mình về phía tôi, hai tay đút túi, cười nhẹ như không để tâm. Ánh mắt hắn như đang nói với tôi rằng có lẽ hắn đã biết hết mọi chuyện.
Tôi hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, nở nụ cười tự nhiên.
"Tôi chờ mãi thang máy không xuống, nên mới định đi thang bộ."
Thẩm Tự giả bộ như vừa hiểu ra, làm động tác mời: "Vậy cùng đi nào."
"Được…"
Tôi bước vào thang máy trong trạng thái cứng đờ. Thẩm Tự đi theo, bấm tầng 3, còn tôi bấm tầng 1.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-gai-song-sinh-gia-mao-toi-cuoi-luon-ban-trai-toi/chuong-2.html.]
Thời gian đi xuống chỉ một, hai phút, nhưng tôi lại thấy mỗi giây dài như một năm. Trong không gian chật hẹp, hơi thở của Thẩm Tự bao trùm, khiến tôi vừa sợ hãi vừa buồn nôn. Linh tính mách bảo rằng, rất có thể Thẩm Tự đã biết hết.
Tôi siết chặt ngón tay, chờ đến khi thang máy xuống tầng 1 thì vội vàng bước nhanh ra ngoài, cố gắng chạy thoát. Nhưng ngay khi sắp lao ra, vai tôi bị ai đó đè lại từ phía sau.
“Bịch!”
Lưng tôi đập mạnh vào tường, đau đến nỗi tôi hít sâu một hơi. Tôi giả vờ làm bộ mặt của Lý Vãn Tinh, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
"Anh bị điên à?!"
Thẩm Tự giơ tay lên, với vẻ mặt vô tội nhưng ánh mắt lại sắc lạnh: "À, xin lỗi, chỉ là muốn nói với em rằng anh có xe, có thể đưa em đi."
Trời đất, có khi nào hắn muốn đưa tôi đi c.h.ế.t luôn không?!
Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu tôi đã lướt qua vô số lời chửi rủa. Tôi giận đến mức không kiềm chế được.
"Thần kinh! Giữ khoảng cách với em vợ là điều cơ bản nhất về đạo đức đấy! Đúng là giáo sư có khác, sống ngần ấy năm chắc toàn ăn tạp nham!"
Tôi vừa xoa vai đau nhức vừa hậm hực bước ra khỏi thang máy. Lý Vãn Tinh vốn có tính tình bướng bỉnh, thích làm theo ý mình. Hễ gặp chuyện không vừa ý là cô ta liền nổi khùng bất kể thời gian hay hoàn cảnh. Trước đây, tôi thấy cô ta thật kém cỏi. Hôm nay, đóng giả cô ta mà lại thấy thỏa mãn vô cùng!
4.
Ở bên cạnh Thẩm Tự, tôi luôn sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Giống như một con ch.ó nhỏ không có quyền tự chủ, không có cả quyền từ chối. Phải làm theo ý hắn, chiều lòng hắn, thỏa mãn mọi yêu cầu vô lý của hắn. Nếu lỡ chọc Thẩm Tự phật lòng, tôi sẽ bị tra tấn theo nhiều cách khác nhau.
Như kiểu con ếch bị đun sôi từ từ trong nước, hắn từng chút một phá vỡ giới hạn của tôi, khiến tôi dần sụp đổ tinh thần.
Xanh Xao Truyện
Khi lần đầu phát hiện bản chất thật sự của Thẩm Tự, tôi đã trốn đi thành phố bên cạnh ngay trong đêm. Tôi nhắn tin chia tay, chặn hết mọi liên lạc, tắt điện thoại.
Tôi đã nghĩ làm vậy là đủ để kết thúc mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng không ngờ hắn lại huy động hết bạn bè chung để tìm tôi. Còn ra vẻ mình chỉ vô tình chọc giận tôi, sợ tôi gặp nguy hiểm nên phải đi tìm.
Lúc bạn bè tìm thấy tôi, tôi còn xúc động vì nghĩ rằng mình đã gặp được những bạn người tốt. Ai ngờ, họ lại lén thông báo cho Thẩm Tự.
Hắn đến trong cơn mưa, người ướt sũng nhưng ánh mắt khi nhìn tôi lại như tìm được điều gì đó đã mất. Bạn bè tôi khuyên nhủ nhẹ nhàng, bảo tôi đừng làm quá. Tôi cố gắng vạch trần bộ mặt cầm thú của hắn nhưng chỉ như một trò hề trên sân khấu mà không ai để ý.
Cuối cùng, tôi bị Thẩm Tự dẫn về. Hắn đóng cửa lại, dùng bàn tay thô bạo vuốt ve khuôn mặt tôi, giọng nhẹ nhàng:
"A Tinh, anh yêu em thật lòng, đừng làm gì để thách thức giới hạn của anh. Nếu không, anh sẽ biến em thành búp bê vải, để em mãi mãi ở bên anh."
Lời nói ấy khiến tôi sợ hãi. Tôi từng nghĩ rằng Thẩm Tự là thiên thần cứu rỗi của mình, nhưng hóa ra hắn là con quỷ kéo tôi xuống địa ngục.
Tôi ghê tởm và cũng ghét cái tên "A Tinh" này. Không ai nhớ rằng tên tôi là Lý Hàm Nguyệt!