Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chị Dâu Muốn Cháu Gái Thừa Kế Tài Sản Của Tôi - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-12-13 10:25:56
Lượt xem: 9,539

Mẹ tôi đi đâu đó về, vừa đúng lúc chứng kiến cảnh Lý Tình đ.â.m một nhát d.a.o vào bụng Điền Hải Tuấn, lúc đó anh ta hoàn toàn không đề phòng. 

Mẹ tôi hét lên một tiếng thất thanh. Lý Tình định đuổi theo mẹ tôi nhưng không kịp.

Mẹ tôi đã báo cảnh sát, Lý Tình liền đưa ra giấy chứng nhận tâm thần của mình. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Cuối cùng cô ta được trắng án, nhưng bị đưa vào bệnh viện tâm thần. 

Lúc đi ngang qua tôi, Lý Tình ghé sát tai, nói nhỏ: "Cô đã hứa là sẽ cứu tôi ra khỏi đây mà, đừng quên đấy nhé!" 

Tôi mỉm cười: "Cô nói gì vậy? Có bệnh thì phải vào viện điều trị cho khỏi chứ."

Bệnh viện tâm thần còn đáng sợ hơn cả nhà tù nhiều. 

Lý Tình trợn trừng mắt, vùng vẫy gào thét: "Mày lừa tao! Mày dám lừa tao! Con khốn!" 

Lý Tình la hét, nói rất nhiều điều. 

Nhưng ai mà thèm tin lời của một kẻ tâm thần cơ chứ?

Mẹ tôi như thể già đi mười tuổi chỉ sau một đêm. 

Bà ngồi trong phòng khách rất lâu rất lâu, cuối cùng ôm Diệu Tổ nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ: "Con gái, mẹ chỉ còn có mình con thôi..."

Tôi khẽ cười đáp lại. Tôi mua rất nhiều đồ cho mẹ. 

Tuy mẹ tôi đau buồn vô cùng vì mất con trai, nhưng nhìn thấy cháu trai vẫn còn, con gái lại ngoan ngoãn hiếu thảo nên bà cũng nguôi ngoai phần nào. 

Mẹ vẫn thường xuyên lải nhải bên tai tôi: "Hy Hy, mẹ già rồi, sau này nếu mẹ không còn nữa, cháu trai nhỏ của con sẽ phải dựa vào con. Đến khi con trăm tuổi rồi, tài sản của con cũng đừng lãng phí." 

Tôi có thể chịu đựng, nhưng Điền Điềm nhiều lần nhìn mẹ tôi và Diệu Tổ với ánh mắt đầy thù hận. 

Cuối cùng, vào cái đêm Điền Điềm tròn 18 tuổi…

Không còn tôi cản lại nữa, mẹ tôi ngã lăn từ trên cầu thang xuống, bà đã không bao giờ tỉnh lại. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-dau-muon-chau-gai-thua-ke-tai-san-cua-toi/chuong-9.html.]

Không ai biết là bà ấy trượt chân hay do tai nạn. 

Nhưng kể từ ngày hôm đó, Điền Điềm dựa vào vai tôi, thủ thỉ: "Cô nhỏ à, chúng ta bỏ mặc Diệu Tổ đi được không? Như vậy sau này người thân của cô chỉ có mình cháu thôi, người thân của cháu cũng chỉ có mỗi cô. Dù sao thì Điền Điềm cũng đã báo thù giúp cô rồi mà. Cô có biết không, thật ra cháu cũng là người sống lại đấy. Kiếp trước cô bị mẹ cháu và dì nhỏ hại chết, bà nội đã tự ý ném xác cô vào bãi tha ma, rồi làm giả chứng cứ thành vụ tự sát để che giấu tội ác cho mẹ con họ. Nghe đến đây, cô có thấy hận không?" 

Tôi mỉm cười: "Đương nhiên là hận rồi." 

Vậy tôi biết Điền Điềm cũng sống lại từ khi nào ư? 

Chính là lúc tôi nhìn thấy chiếc xe đồ chơi kia. 

Điền Điềm tuy là đứa ăn cháo đá bát, nhưng dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ con. 

Sau khi tôi sống lại, tính cách con bé vẫn y hệt kiếp trước, chẳng có gì thay đổi cả. 

Với tính cách và độ tuổi hiện tại, con bé không dám làm chuyện ác độc như hại c.h.ế.t em trai mình đâu.

Bỗng nhiên thay đổi tính cách chóng mặt, chỉ có thể giải thích là, sau khi tôi sống lại một khoảng thời gian thì con bé cũng sống lại. 

Điền Điềm sau khi sống lại, tâm lý đã không còn là trẻ con nữa rồi.

Vì vậy tôi mua rất nhiều đồ cho mẹ, nói với mẹ rằng, sau này tôi chỉ còn mẹ là người thân duy nhất, tôi sẽ hiếu thảo với mẹ, toàn bộ tài sản sẽ do mẹ định đoạt, để lại hết cho Diệu Tổ. 

Điền Điềm sau khi sống lại sao có thể không động lòng chứ? 

Trước ánh mắt kinh hoàng của Điền Điềm, tôi giao đoạn video do camera giám sát ghi lại cho cảnh sát.

Tôi không hề động chạm đến Diệu Tổ. 

Kiếp trước, Lý Viện cũng đã dụ dỗ anh trai tôi, sinh ra một đứa con trai chính là Diệu Tổ, nhưng mãi không công khai.

Tôi cũng chỉ biết chuyện này sau khi chết. Diệu Tổ không hề hư hỏng, trái lại còn rất tốt bụng, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Kiếp này, tôi quyết định sẽ nuôi nấng thằng bé. 

Vậy là, mọi chuyện cuối cùng cũng đã được giải quyết.

(Hết)

Loading...