Chỉ còn là quá khứ - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-08 10:16:39
Lượt xem: 1,162
“Cô gái đến để giao bánh lúc nãy...”
Lời còn chưa dứt.
Tay tôi đã bị ném ra, Lâm Giang Dã lao ra ngoài.
Cho đến khi hơi ấm của anh ta tiêu tan, tôi mới kịp phản ứng và đuổi theo.
Trương Dương ở bên cạnh giơ dù cho tôi, lắc đầu: “Chị dâu, chị đừng tới đó.”
Tôi lách đám đông xen vào thì nhìn thấy Lâm Giang Dã đang ôm chặt Sầm Giai trong vòng tay.
Lòng tôi chợt se lại.
Tôi biết biển số xe đã đ.â.m vào cô ta.
Tài xế đã xuống xe xin lỗi, anh ấy nói rằng xe đang chạy với tốc độ rất chậm, không rõ biết vì sao cô ta lại lao ra ngoài đụng vào xe.
Lâm Giang Dã lạnh lùng nhìn sang: “Ý anh là cô ấy cố ý? Cô gái nhỏ này đã cố ý đ.â.m vào xe anh, phải không?”
Người lái xe hơi lúng túng nên tôi bước lên trước.
Sầm Giai trong vòng tay của Lâm Giang Dã nhắm mắt lại đau đớn, không biết mình bị thương ở đâu.
“A Dã, anh có thể xem hộp đen.” Tôi đề nghị.
Nhưng Sầm Giai trong n.g.ự.c anh ta lại “ừm” hai tiếng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô ta dùng hai tay ôm lấy Lâm Giang Dã, nức nở: “Anh trai, Giai Giai đau quá, em đi ra cũng không quan sát kỹ, là lỗi của em, mọi người đừng đánh nhau, đừng...”
Không ngờ, Lâm Giang Dã liếc mắt nhìn tôi, trong lời nói không hề có chút ấm áp nào: “Văn Yến, em cho rằng cô gái ngây thơ như Sầm Giai học được cách tống tiền người ta sao?”
Nói xong, anh ta ôm Sầm Giai vào lòng, liếc Trương Dương: “Lái xe, đưa cô ấy đến bệnh viện.”
4
Trương Dương nhìn tôi, sau đó nhìn Lâm Giang Dã đã đứng dậy, hơi do dự: “Anh Dã, điều này không đúng.”
“Anh ơi, em chảy m.á.u rồi? Em sắp c.h.ế.t sao?
“Hình như em nhìn thấy bố mẹ, họ đến đón em phải không?”
Lâm Giang Dã lạnh lùng nhìn Trương Dương: “Anh cũng đi theo đi.”
Tôi bước đến nắm lấy góc áo của anh ta. Cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại: “Được, để Trương Dương đưa cô ấy đến đó trước, chung ta theo sau. “
“Anh trai, Giai Giai sẽ ngoan, đừng bỏ rơi em, đừng bỏ rơi em giống như bố mẹ em...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-con-la-qua-khu/2.html.]
Sầm Giai ôm cổ Lâm Giang Dã, giọng nói trầm thấp không nghe được, trên mặt cô ta không phân biệt được là mưa hay nước mắt.
Nhưng Lâm Giang Dã liếc nhìn tôi: “Văn Yến, lúc này, em vẫn có thể ghen sao?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau đó, anh ta nhanh chóng bỏ đi với Sầm Giai trong vòng tay.
Tôi đang ghen? Tôi chỉ thấy hơi buồn cười.
Ai đã nói với tôi rằng anh ta thích cách tôi ghen? Ai nói với tôi rằng Sầm Giai không là gì cả, cô ta không xứng được so sánh với tôi?
Hành động trong vô thức của anh ta sẽ không thể lừa dối người khác.
Vừa rồi, anh ta là người đã lao ra ngoài đầu tiên. Anh ta ôm Sầm Giai, vì cô ta mà cãi nhau với tôi.
Nhưng rõ ràng, tôi mới là bạn gái của anh ta.
5
Tôi đứng đó, tay chân lạnh cóng, cửa kính của chiếc xe gây tai nạn được bị hạ xuống một nửa.
Người đàn ông chỉnh lại cặp kính gọng vàng, nhàn nhạt liếc nhìn tôi: “Lên xe đi”.
Đó là giọng nói của Tống Dự Sâm.
Anh nhếch môi mỏng mỉm cười: “Bỏ bạn gái để đi theo người phụ nữ khác, lại còn nói em không hiểu chuyện, đây chính là nguyên nhân khiến em từ bỏ tôi mà chọn hắn sao?”
Tôi nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của Tống Dự Sâm. Anh ấy híp mắt, quay đầu nhìn sang: “Em không đi xem một chút sao?”
Tài xế lái xe một mạch đến bệnh viện, tôi ngồi ở ghế sau xấu hổ không nói lời nào với Tống Dự Sâm. Tất cả những gì tôi thấy là những ngón tay anh ấy lướt trên màn hình điện thoại.
Lúc này có nhiều bệnh nhân đang cấp cứu nhưng trong nháy mắt tôi vẫn nhìn thấy Lâm Giang Dã ngồi trong góc.
Sầm Giai đang ở bên cạnh anh ta, cả hai đột nhiên bắt đầu cãi vã không rõ vì lý do gì.
Khi tôi chuẩn bị đi về phía trước, tôi nhìn thấy Lâm Giang Dã đang giơ hai tay lên đầu với đôi mắt đỏ au. Sau đó, anh ta hôn Sầm Giai thật mãnh liệt
Trong bệnh viện đông đúc lúc này, họ hôn nhau như không thể tách rời. Tôi đứng ngây ra đó, cảm giác như não mình ngừng quay.
Cho đến khi Sầm Giai khiêu khích nhìn qua. Lâm Giang Dã cuối cùng nhìn thấy tôi.
Ngay lập tức, sự hoang mang, kinh ngạc và hối hận hiện rõ trên khuôn mặt anh ta. Anh ta tựa hồ muốn đứng dậy, lại bị Sầm Giai ôm lấy eo: “Anh, em sợ...”
Lâm Giang Dã đau lòng nhìn tôi: “Yến Yến, hãy nghe anh nói...”
Nhưng khi nhìn thấy Tống Dự Sâm sau lưng tôi, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Sao em lại ở cùng anh ta?”
Tôi bước đến, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ném cho anh ta, gằn từng chữ: “Lâm Giang Dã, tôi đã ở bên anh mười bốn năm rồi, chúng ta chấm dứt ở đây đi.”