Chỉ Có Gió Biết - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-04-05 23:02:31
Lượt xem: 261
Đứa bé mất rồi.
Tạ Từ cũng mất rồi.
Diệp Tư Kỳ cũng chết trong vụ tai nạn xe kia.
Tôi trái lại sống tiếp.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Câu cuối cùng của Tạ Từ viết trong quyển nhật ký kia, đã thành sự thật.
Anh nói muốn để tôi sống.
Anh ấy làm được rồi.
Nhưng mà, cái giá phải trả là anh ấy vĩnh viễn rời xa tôi?
Tôi lại lần nữa gặp lại Tạ Từ, là ở nghĩa trang.
Tôi ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn bức ảnh đen trắng trên bia mộ.
Tạ Từ có khuôn mặt rất đẹp trai.
Chỉ là bình thường biểu cảm hơi lạnh lùng một chút.
Trước khi đến đây, tôi đã tự nói với bản thân mình rất nhiều lần, không được khóc.
Nghe nói, nếu khóc trước mộ của người thân đã mất, đối với người đó sẽ không tốt.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được.
Rất tiếc nuối.
Thực sự rất tiếc nuối.
Tôi thậm chí còn chưa kịp nói với Tạ Từ, tôi xem nhật ký của anh ấy rồi, thậm chí còn nghe được tiếng lòng của anh ấy, tôi biết nỗi khổ tâm và bất đắc dĩ của anh ấy, tôi biết anh ấy thực sự không muốn đối xử tệ với tôi, cũng biết anh ấy vốn không thích Diệp Tư Kỳ.
Nhưng mà.
Tạ Từ không biết.
Một giây trước khi chết, liệu anh ấy có tiếc nuối không, tiếc nuối tôi vẫn luôn hiểu lầm anh ấy, tiếc nuối vì không thể nói cho tôi biết sự thật?
Tôi không dám nghĩ.
Vừa nghĩ, liền cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Nếu như sớm biết giữa chúng tôi phải lấy cái chết để chia xa, lúc đầu sẽ không hề do dự yêu đương một trận cuồng nhiệt.
Tận tình ôm hôn, tận tình yêu nhau.
Nếu như sớm biết không thể đưa em bé tới thế giới này, vậy đêm đó nên kiềm chế.
Em bé chưa thành hình, cuối cùng cũng không thể nhìn ngắm thế giới này.
Tôi ngồi trước bia mộ, đem những chuyện này kể với Tạ Từ.
Tôi không biết anh ấy có thể nghe thấy hay không.
Nhưng tôi hy vọng anh ấy có thể nghe thấy.
Sau khi Tạ Từ qua đời, tôi không thể chấp nhận, tự sát mấy lần, nhưng đều được cứu về.
Một lần cuối cùng.
Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy Tạ Từ.
Anh ấy mặc áo sơ mi đen mà tôi thích nhất, nhếch mày nhìn tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-co-gio-biet/chuong-18.html.]
"Người đàn ông của em rõ ràng đã thắng hệ thống rồi, em lại muốn sống muốn chết để hạ bệ anh sao?"
Tôi không nói lên lời.
Trong mơ, tôi tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ấy, sợ rằng chớp mắt một cái anh ấy sẽ biến mất.
Tôi nhìn rất lâu, mãi đến khi đôi mắt chua xót.
Chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống.
"Tạ Từ."
Tôi khóc hỏi anh ấy: "Chúng ta sẽ còn gặp nhau sao?"
"Sẽ chứ."
Anh ấy nâng tay lau nước mắt cho tôi, dáng vẻ rũ mắt xuống, cực giống ngày hè ban đầu ấy, anh ấy vươn tay đón lấy tôi, sau đó buông mắt quan sát tôi.
Anh ấy cười.
"Nhất định sẽ gặp lại."
........
Sau khi Tạ Từ đi.
Tôi đã khóc rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể tỉnh lại.
Cuối giấc mơ tôi lại mơ một giấc mơ khác, tôi mơ thấy một đứa nhỏ, Tạ Từ ôm con bé, con bé rúc vào ngực Tạ Từ nhìn tôi cười cười.
Vừa nhìn tôi đã cảm thấy rất thân thiết.
Lại nháy mắt một cái, con bé đã chạy tới trước mặt tôi.
"Nói cho mẹ một bí mật."
Tôi khom người xuống, nhìn con bé ở khoảng cách gần.
Khuôn mặt trắng nõn, giống tôi, cũng giống Tạ Từ.
Con bé nói.
"Những điều mẹ nói trước bia mộ, ba ba đều nghe thấy được rồi."
Con bé nháy nháy mắt với tôi mấy cái: "Ba ba nói, ba không có tiếc nuối."
"Ba thích mẹ như vậy, chỉ cần mẹ có thể sống, ba liền không có gì hối hận cả."
"Ba ba rất buồn nôn, lúc nào cũng nói với con vợ của ba là tiểu công chúa, là tiểu công chúa mỏng manh đáng yêu nhất trên đời."
Tôi bị con bé chọc cười.
Nhưng mà.
Cười một cái, liền tỉnh mộng rồi.
Tôi vẫn phải lẻ loi một mình.
Tôi nhìn băng gạc quấn thật dày trên cánh tay, lần đầu buông bỏ ý niệm tự sát.
Tạ Từ đã nói rồi.
Thay anh ấy, cố gắng sống tiếp.
Chúng tôi sẽ còn gặp lại.
____Hoàn_____