Chị Chị Em Em - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:00:25
Lượt xem: 770
11
Mạc Khả Nhi đứng đơn độc giữa sảnh tiệc, nhìn những vị khách ăn mặc sang trọng, cô ta khẽ nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên một tia hồi hộp.
Cô ta lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thuận Tử.
"Anh quay video rồi chứ? Gửi qua đây."
Ngay sau đó, một tập tin được gửi đến.
Mạc Khả Nhi vội vàng nhấn vào, nhưng lại phát hiện không thể mở được.
"Video bị sao vậy? Mở không được."
Tin nhắn của Thuận Tử nhanh chóng được gửi đến: "Điện thoại không mở được, nhưng không phải cô muốn chiếu trên màn hình lớn sao, màn hình lớn thì mở được."
Trong lòng Mạc Khả Nhi dâng lên một tia bất an.
Nhưng cô ta nhanh chóng đè nén cảm xúc đó xuống.
Thuận Tử là đại ca của đám côn đồ, cũng là con ch.ó trung thành nhất của cô ta, Mạc Khả Nhi đã hứa với Thuận Tử, sau khi lừa được tiền của đám nhà giàu, cô ta sẽ cưới hắn ta, vì vậy Thuận Tử luôn răm rắp nghe lời cô ta.
Thuận Tử nói không có vấn đề gì thì chắc chắn là không có vấn đề gì.
Thế là Mạc Khả Nhi lặng lẽ tiến đến chỗ máy tính điều khiển màn hình lớn.
Lúc này, trên màn hình lớn đang chiếu một số bức ảnh của Giang Việt và Tống Dư Nhu, không có ai ngồi ở bàn điều khiển, Mạc Khả Nhi ngồi xuống, chép video từ điện thoại của mình vào.
Chẳng mấy chốc nữa thôi, tất cả khách mời sẽ được xem đoạn video nhạy cảm của Tống Dư Nhu, tệ hơn nữa, buổi tiệc đính hôn này còn được phát sóng trực tiếp, sẽ có vô số người chứng kiến cảnh tượng này.
Nhà họ Giang vốn rất sĩ diện, chắc chắn sẽ không để Tống Dư Nhu bước chân vào cửa.
Mạc Khả Nhi chép xong video, nhấn mạnh nút phát!
12
Giữa sảnh tiệc, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại, bị thu hút bởi đoạn video bất ngờ được phát trên màn hình lớn.
Mạc Khả Nhi nở nụ cười man rợ, chăm chú nhìn vào màn hình lớn.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của cô ta đông cứng lại.
Trên video đang chiếu hình ảnh của một quán cà phê.
Giang Việt và Tống Dư Nhu đang nói điều gì đó, thì một cô gái với mái tóc rối bù đột nhiên lao vào.
Rồi cô ta hất tách cà phê lên người Tống Dư Nhu, ngã vào vòng tay của Giang Việt.
Giang Việt thì cố gắng bảo vệ cô gái đó, thậm chí còn cãi nhau với Tống Dư Nhu.
Các vị khách đều bàn tán sôi nổi.
"Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
" Cô gái này là ai, cô ta trông có vẻ giống như bị tâm thần."
"Tại sao Giang Việt còn bảo vệ cô ta ... Cô gái này có phải là tiểu tam không vậy?"
Ngay sau đó, một vị khách đã nhìn thấy Mạc Khả Nhi đang ngồi cạnh máy tính: "A, đây không phải là cô gái trong video sao?"
" Đúng đúng đúng, chính là cô ta."
"Có ý gì đây, cô ta chạy tới lễ đường để phát loại video này, là muốn phá lễ đính hôn à?"
Mạc Khả Nhi còn chưa kịp rời đi, đã bị Giang Việt xông lên túm lấy.
“Mạc Khả Nhi, em đang giở trò gì vậy?!” Giang Việt gằm giọng: “Em định đến phá đám lễ đính hôn của anh sao?”
Môi Mạc Khả Nhi run run.
Không thể nào, rõ ràng là video Thuận Tử gửi tới ...
"Em, không phải, anh nghe em giải thích." Mạc Khả Nhi luống cuống, vội vàng cầm điện thoại lên, "Đoạn video này là người khác đưa cho em, em ... "
Có lẽ vì quá bối rối, muốn tìm người đổ tội, cũng có thể cô ta muốn hỏi rõ mọi chuyện, Mạc Khả Nhi đã gọi cho Thuận Tử.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên phía sau.
Mạc Khả Nhi quay phắt lại.
Tôi đang mặc váy dạ hội, đứng cách cô ta không xa, giơ cao vật trên tay.
Đó là điện thoại của Thuận Tử.
Một giây sau, tôi bước lên sân khấu, cầm lấy micrô: "Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người đã đến dự lễ đính hôn của tôi. Tôi tin rằng mọi người đã xem đoạn video em họ Mạc Khả Nhi vừa phát. Có thể thấy, mối quan hệ tay ba thật sự rất phức tạp, nó khiến tôi phân vân không muốn tiến vào cuộc hôn nhân này."
Giang Việt gào lên: "Tống Dư Nhu, em đang làm gì vậy? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rằng anh chỉ thương hại Mạc Khả Nhi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-chi-em-em/chuong-7.html.]
Tôi khẽ cười: "Ồ?"
"Tiếp theo, tôi cũng có một video muốn chia sẻ."
Tôi kết nối điện thoại với màn hình lớn.
Cả hội trường bỗng chốc nín thở.
Trên màn hình, Mạc Khả Nhi đang ngồi trên giường bệnh, cô ta ngước nhìn Giang Việt, nước mắt lưng tròng: "Xin anh, cho em một chút hy vọng được không?"
Giang Việt im lặng, nhắm mắt lại, Mạc Khả Nhi cúi xuống, hôn lên môi hắn.
Như có một ranh giới vô hình bị phá vỡ, Giang Việt cuồng nhiệt ôm lấy Mạc Khả Nhi, hôn sâu hơn.
Tiếng thở dốc của hai người vang lên rõ mồn một trong video.
Video kết thúc, hội trường im phăng phắc.
Giang Việt mặt mày tái mét: "Tôi ... Mạc Khả Nhi bị bệnh tâm thần, tôi chỉ là phối hợp điều trị ... "
Hắn còn chưa dứt lời, Mạc Khả Nhi đã nhảy dựng lên: "Không! Tôi không có!"
Mưu đồ của Mạc Khả Nhi rất rõ ràng, cô ta giả bệnh ở nhà tôi, lợi dụng lòng thương hại của người khác để tồn tại.
Nhưng hôm nay, trước mặt bao người, lại còn đang phát sóng trực tiếp, cô ta không thể thừa nhận mình bị bệnh tâm thần.
Nếu không, Giang gia sẽ không bao giờ để Giang Việt kết hôn với một người vợ tâm thần, mà việc học hành, công việc sau này của cô ta cũng bị ảnh hưởng.
Mạc Khả Nhi vội vàng lấy giấy chứng nhận y tế từ trong túi xách ra:
“Giang Việt, nhìn này, em không bị bệnh, sức khỏe của em rất bình thường ... ”
"Thật tuyệt."
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang lời cô ta.
Mạc Khả Nhi giật mình ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi cầm micrô, mỉm cười điềm tĩnh, lặp lại: "Thật tuyệt."
"Tôi rất mừng vì cô hoàn toàn bình thường, nếu không, tôi thực sự lo lắng cô lấy cớ bệnh tật để trốn tránh trách nhiệm hình sự."
Ngay sau đó, như để chứng minh cho lời nói của tôi, cảnh sát ập vào.
Hai nữ cảnh sát tiến đến, một trái một phải khống chế, áp giải Mạc Khả Nhi đi.
Trong góc, bố mẹ tôi vốn đã rất sốc, giờ lại càng thêm bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng này.
"Dư Nhu ... chuyện gì vậy?"
Tôi nhìn sang bên cạnh. Đường Tâm đi theo cảnh sát đến chỗ tôi.
"Chú, vài tháng trước Dư Nhu đã tìm con, vì con bé nghi ngờ cái c.h.ế.t của bố Mạc Khả Nhi không phải tai nạn.
"Cha con đã vào cuộc điều tra và phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ như bố Mạc Khả Nhi vốn là một người lái xe lâu năm, nhưng hôm đó ông ấy lại không thắt dây an toàn. Sau khi đ.â.m vào trụ cầu, toàn thân ông ấy đập vỡ kính chắn gió, văng ra khỏi xe, rơi xuống sông.
"Hơn nữa, Mạc Khả Nhi trong vòng 48 giờ sau khi bố mất tích, không hề báo cảnh sát, điều này gây khó khăn cho việc khám nghiệm tử thi khi tìm thấy thi thể.
"Tuy nhiên, qua điều tra, chúng tôi vẫn tìm thấy nhiều manh mối.
"Cảnh sát phát hiện có một loại thuốc gây ảo giác còn sót lại trong bình giữ nhiệt trên xe của bố Mạc Khả Nhi và Mạc Khả Nhi đã từng mua loại thuốc này trên mạng vài tháng trước khi bố cô ta gặp tai nạn."
Chân mẹ tôi khuỵu xuống, may mà có bố đỡ lấy.
" Chúng ta đã nhận nuôi ... "
“Phải, một con quỷ dữ.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Chú đã nhiều lần từ chối hỗ trợ tài chính cho gia đình chúng ta, khiến Mạc Khả Nhi phải sống khốn khó, ông ấy nghĩ rằng như vậy là đang dạy Mạc Khả Nhi tự lập, tự trọng, nhưng chú đâu biết Mạc Khả Nhi từ lâu đã coi ông ấy là vật cản.”
Giang Việt đứng bên cạnh, mặt mày trắng bệch, hắn tiến lên, run rẩy
nói: "Dư Nhu, trước đây là anh nhìn lầm người, với lại anh quá tốt bụng..."
Tôi không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Giang Việt, anh chưa bao giờ nhìn lầm người.
“Anh cũng không phải tốt bụng, anh háo sắc, tham lam, ngu ngốc, không biết điểm dừng.”
Tôi kéo bố mẹ và Đường Tâm rời đi không ngoảnh đầu, “Đừng đến tìm tôi nữa, anh không Xứng.”