Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-10 00:52:07
Lượt xem: 152
Tôi định trả lời: “Không có gì đâu,” nhưng lại quên mất cái miệng này: “Tôi thấy anh xấu đi rồi.”
Hà Thịnh: “…”
Tôi… tôi đi đây.
“Khoan đã.” Hà Thịnh nhanh chóng thu dọn tài liệu, khóa cửa và đi ra ngoài, “Để tôi tiễn em.”
Thật ra, không cần đâu.
Ba phút sau, Hà Thịnh đưa tôi đến trước cửa phòng ký túc xá. Tôi cảm thấy anh ấy muốn nói gì đó. Không lẽ, anh ấy muốn nối lại tình xưa? Không, không thể nào. Đây là câu chuyện về sự nghiệp, yêu đương là phạm luật. Với lại, lỡ mà anh ấy hỏi gì, cái miệng của tôi chắc chắn sẽ phản bội tôi mất.
Thôi thì để tôi chủ động trước.
“Anh có muốn uống nước không?”
“Anh có muốn xem TV không?”
Hà Thịnh nhìn tôi với biểu cảm khó hiểu. Tôi lờ đi, mở TV lên.
“Lúc 8 giờ 27 phút sáng nay, một tòa nhà tự xây tại khu XX của thành phố chúng ta đã bất ngờ sụp đổ. Lực lượng cứu hộ đầu tiên đã có mặt tại hiện trường. Theo thông tin ban đầu, tình hình hiện tại…”
Hình ảnh tàn tích đổ nát trên TV khiến ký ức trong tôi trỗi dậy. Năm đó, khi động đất xảy ra, mẹ tôi và tôi bị mắc kẹt dưới nhiều lớp bê tông… Cuối cùng, chỉ mình tôi được cứu.
“Tôi muốn đến đó” tôi chỉ vào màn hình TV.
“Được” Hà Thịnh biết về quá khứ của tôi.
Anh không hề do dự: “Để tôi xin phép trưởng phòng.”
Khi chúng tôi đến hiện trường, trưởng phòng đã cử người mang trang bị và giấy tờ chứng nhận đến.
Chúng tôi mặc đồ bảo hộ ở một con phố gần đó, Hà Thịnh còn đưa cho tôi thêm một chiếc mặt nạ phòng độc.
Tất cả những người không liên quan đều đã được sơ tán. Bằng mắt thường, có thể thấy tòa nhà bị hư hại nghiêm trọng, tình hình không mấy khả quan.
Hà Thịnh đưa chứng nhận để chúng tôi được phép vào hiện trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-biet-noi-that-thi-lam-sao-chu/chuong-4.html.]
Anh ấy phải đến gặp lãnh đạo chỉ huy cứu hộ trước, còn tôi thì chạy ngay đến nhóm lính cứu hỏa để nghe xem họ đang bàn bạc gì. Tôi cần biết họ cứu người như thế nào, để có thể nói chuyện đúng cách. Một số lính cứu hỏa đang dùng thiết bị radar để tìm kiếm vị trí người mắc kẹt, trong khi những người khác đang thảo luận về phương án giải cứu.
Sau khi đi một vòng, tôi cũng biết mình nên nói gì. Tôi bắt đầu nói nhỏ:
"Còn 41 người mắc kẹt trong tòa nhà. 37 người còn dấu hiệu sống. Ở tầng một có 5 người, tầng hai..."
Giọng tôi được truyền qua tai nghe đến Hà Thịnh, không biết từ lúc nào, anh ấy đã lấy ra một chiếc máy tính bảng, trông rất chuyên nghiệp. Với tờ chứng nhận chuyên gia giả mà trưởng phòng đã cấp, Hà Thịnh có được sự tin tưởng lớn từ lãnh đạo chỉ huy, anh ấy liên tục truyền đạt thông tin tôi cung cấp cho nhóm lính cứu hỏa, giả vờ như những kết quả này là từ một thiết bị dò tìm tiên tiến.
Nhờ những gợi ý của Hà Thịnh, các nạn nhân được định vị chính xác hơn, việc cứu hộ diễn ra nhanh chóng.
Tôi bắt đầu theo sát từng bước: "Người mắc kẹt dưới tấm bê tông này, phía nam có một dầm ngang, phía bắc có một tủ lạnh... Cần gia cố trụ trước... Tiến thêm một mét bằng máy cắt, sau đó dùng tay để mở rộng lối đi..."
Thực ra, tôi không hiểu về cứu hộ. Tôi chỉ lặp lại những gì nghe được từ cuộc thảo luận của nhóm cứu hộ và cố gắng đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Đôi khi họ gặp khó khăn, và cái miệng tôi tự động nói ra giải pháp tối ưu hơn. Sau những đóng góp trong việc định vị, nhóm lính cứu hỏa hoàn toàn tin tưởng vào những chỉ dẫn từ "chuyên gia" Hà Thịnh.
Sau hai ngày đêm liên tục, tất cả người mắc kẹt đều được giải cứu. Ngoại trừ bốn người không còn dấu hiệu sống ngay từ đầu, 37 người còn lại đều sống sót, chỉ có hai người tử vong sau khi được đưa đến bệnh viện do thương tích quá nặng. Đây thực sự là một kỳ tích.
Khi xác nhận việc cứu hộ đã hoàn thành, các lính cứu hỏa, dù mệt mỏi, nhưng không giấu nổi sự phấn khích. Hầu như ai cũng đến bắt tay tôi và Hà Thịnh.
Một lính cứu hỏa trẻ chỉ tầm 20 tuổi nói: "Chưa bao giờ việc cứu người lại thuận lợi như lần này. Chuyên gia Hà, anh thật giỏi!"
Ánh mắt Hà Thịnh sáng lên, nhìn tôi một cái rồi quay sang cậu lính trẻ: "Các cậu mới là người giỏi nhất."
Sau khi Hà Thịnh vào chỉ huy để báo cáo, tôi kéo thân xác mệt mỏi của mình ra xe. Sau hai ngày đêm gần như không nghỉ, lúc này tôi mới cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Tôi tháo mặt nạ phòng độc ra, ngồi bệt xuống vỉa hè chờ Hà Thịnh. Gần như ngủ gục, một chị lao công đi qua đã đẩy tôi tỉnh dậy và đưa cho tôi một chai nước:
"Cô gái, đừng ngủ bên đường, kẻo bị lạnh và ốm đấy."
Tôi mơ màng mở mắt, vô thức nhận lấy chai nước. Người phụ nữ đeo khẩu trang, nghe giọng thì chắc là một chị trung niên.
Chị ấy chỉ vào tòa nhà đằng sau tôi: "Cô cũng tham gia cứu người ở đó à? Giỏi quá. Uống nước nghỉ ngơi chút đi."
Chị lao công tiếp tục công việc của mình, còn tôi cầm chai nước mà lòng thấy cảm động. Tôi lại một lần nữa cảm nhận rõ rằng, căn bệnh này thực sự rất tuyệt, quyết định dâng hiến năng lực của mình cho đất nước thật đúng đắn.
Bố mẹ tôi ở nơi chín suối chắc chắn sẽ tự hào về tôi!