Chén Ngọc Đựng Hổ Phách - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-08 09:20:32
Lượt xem: 3
Khuôn mặt ta lập tức đỏ bừng.
Bước chân ta bắt đầu hơi loạng choạng, ta vừa mới lảo đảo thì đã ngã vào trong vòng tay của hắn .
Qua lớp vải mà ta cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn nóng rực.
Cơn mưa ngoài cửa càng lúc càng lớn, trong phòng lại im ắng đến lạ, không khí không hiểu sao bỗng trở nên oi bức.
Có lẽ vì ta đã uống rượu nên dũng khí cũng trở nên lớn hơn.
Ta cẩn thận chạm vào sống mũi thẳng tắp của hắn.
Gương mặt của chàng sách sinh từ từ đỏ lên đến tận tai, sau đó hắn cúi mắt nhìn ta.
Giọng điệu tuy không nặng nhưng lại mang theo một uy nghi không thể bỏ qua.
“Vô lễ.”
Ta ngẩng lên nhìn đôi mi dài như cánh chim quạ che khuất đôi mắt trong suốt của hắn.
Đôi môi hắn đỏ tươi còn hơn cả son đỏ.
Nhìn thấy nó lại khiến tim ta đập thình thịch.
“Cũng tại ngài đẹp quá, lại còn trách ta vô lễ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chen-ngoc-dung-ho-phach/chuong-4.html.]
Còn chưa nói xong thì nụ hôn nóng bỏng và tỉ mỉ đó đã rơi lên môi ta, vừa nhẹ nhàng vừa từ từ ép lấy.
May mắn thay bên ngoài gió mưa tầm tã.
Trùng hợp có thể che lấp đi những âu yếm xa lạ mà nồng nhiệt ấy.
Mọi người đều nói, con gái của vị đại thần bị chàng trạng nguyên từ chối hôn ước, không còn mặt mũi nào gặp người.
Ở Thượng Ngu, việc phụ nữ hoà ly rồi tái giá là chuyện rất bình thường. Thậm chí những người vợ có con nhỏ cũng có thể sống hạnh phúc với chồng mới. Vì vậy nên ta hoàn toàn không coi chuyện này là điều gì to tát.
Từ nhỏ ta đã mê vẽ, ta từng được học hỏi từ họa sĩ lớn Hoàng Ngọc, người đã rút lui khỏi giang hồ và sống ẩn dật ở Thượng Ngu. Hiện tại thì ta càng chìm đắm trong thư phòng của nhà Tể tướng, xem hết những tác phẩm quý giá của các danh họa mà khó có cơ hội gặp được trong suốt nhiều năm qua.
Tuy nhiên Tể tướng lại nói với ta: “Thanh Dư, thà bị người ta cười nhạo vì bị từ hôn còn hơn là trở thành người bị chế giễu, không bằng con xuất gia làm ni cô, để thể hiện chí hướng cao thượng?”
Nghe xong, ta cảm thấy một nỗi lạnh lẽo trong lòng, ta bình thản: “Thưa đại nhân, Thanh Dư thích nam nhân lắm.” “Thật sự là không thể dứt bỏ cõi trần, không thể làm ni cô.”
Tể Tướng nghe xong thì đỏ mặt, giận đến mức phải nằm bệnh giường ba ngày.
Chiêu Hoa Quận chúa tự tìm đến ta, nói rằng một cô gái bị từ hôn là nỗi nhục của cả gia đình mẹ đẻ. Bà ta bảo quản gia gửi cho ta một tấm vải trắng dùng để treo cổ.
Ta giả vờ như không biết, lấy tấm vải trắng đó làm dây lụa buộc lên người mình.
Khi Chiêu Hoa Quận chúa nhìn thấy thì bị cơn đau đầu hành hạ suốt năm ngày, sau đó miễn cho ta việc phải làm lễ tạ trời đất mỗi sáng tối.
Ta không bán ngôi nhà ở quê Thượng Ngư. Số tiền mà mẹ ta để lại cho ta là ba trăm mười lượng.
Tiền lương hàng tháng của con gái Tể tướng là bốn lượng bạc, tiền dùng cho dầu thơm và trang điểm thì được cấp thêm, mỗi tháng cũng là bốn lượng.