CHẾ TÀI BẮT NẠT - 7
Cập nhật lúc: 2024-12-23 10:31:00
Lượt xem: 1,477
Đúng vậy, đều đã trưởng thành.
Thế thì, quá tốt rồi…
Suối nước nóng tự nhiên nước rất nồng mùi lưu huỳnh, tôi lấy khăn che mặt, nghe tiếng bước chân từng chút từng chút lại gần.
Sau đó, một cái tay đặt trên đỉnh đầu tôi.
Thấy tôi không từ chối, cái tay kia chậm rãi di chuyển xuống dần…
Đột nhiên tôi giật khăn đang che mặt xuống, ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
Khổng Triệt cụp mắt: "Cậu không đồng ý cũng không sao."
Giọng cậu ta đầy vẻ cô đơn tủi thân, khiến người ta không khỏi áy náy tự trách.
Tôi vội vàng giải thích: "Đương nhiên mình đồng ý chứ, nhưng mà vừa nãy mình cảm thấy......"
Tôi nín thở đến đỏ rần mặt, lại vì ngượng mà không nói nên lời.
Nhưng Khổng Triệt đã tự phát hiện ra, cậu ta nhíu mày: "Máu chảy xuống đùi cậu rồi kìa."
Tôi đầu tiên là hốt hoảng, sau đó lập tức xấu hổ cúi gằm mặt, vội xô cậu ta ra rồi chạy khỏi gian phòng.
Khổng Triệt không đuổi theo.
Cậu ta bị cụt hứng, chắc hiện tại cũng không muốn tới dỗ dành tôi cho lắm.
Tôi dừng bước ở khúc quẹo trên hành lang, ngậm lấy đầu ngón tay bị cắt đứt.
Vết thương đã hơi se miệng dưới lực mút mạnh của tôi lại rịn ra m.á.u tươi.
Mùi rỉ sắt tanh ngọt chậm rãi tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Tôi thoả mãn nhấm nháp hưởng thụ hương vị khiến người ta hưng phấn đến run rẩy ấy.
17.
Sau chuyện dang dở ở suối nước nóng.Khổng Triệt không thèm xuất hiện trước mặt tôi mấy ngày liền.
Tình cảnh của tôi hình như càng thêm khó khăn.
Tống Ái Lâm sai người ném ba lô của tôi đi, lại đổ hết đồ trong ba lô lên mặt bàn tôi.
Giữa đống sách giáo khoa, một gói vật hình vuông mỏng như tấm thẻ làm cả lớp xì xào bàn tán.
Đó là một cái ba con sói bao bì màu bạc.
Tôi như bị dính vào trên cột sỉ nhục, nhận đủ loại ánh mắt trào phúng và chán ghét.
Lúc này tôi thật sự hết đường chối cãi.
Không ai quan tâm thứ này có đúng là của tôi hay không.
Cái bao nilon nho nhỏ này từ vật dụng kế hoạch hóa gia đình biến thành d.a.o trong tay kẻ bắt nạt.
Bọn họ chỉ cần một người mang tội.
Không cần chân tướng.
Tôi bị cô lập.
Sau khi tan học, tôi nhặt ba lô của mình về từ trong thùng rác.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Khổng Triệt yên lặng đến bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/che-tai-bat-nat/7.html.]
Cậu ta giúp tôi thu thập lại đồ vật vương vãi, cũng nhìn thấy thứ đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này kia.
"Khổng Triệt, mình thật chưa làm chuyện đó bao giờ! Cậu tin mình đi..."
Hai mắt tôi đẫm lệ, đau khổ cầu khẩn người cứu rỗi duy nhất trước mắt.
"Mình muốn tin cậu lắm..." Khổng Triệt nhìn thẳng mắt tôi, ngập ngừng định nói lại thôi.
Tôi khẽ cắn môi: "Mình có thể chứng minh! Mình..."
Khổng Triệt rốt cục cũng nở một nụ cười, cậu ta bẹo má tôi: "Đừng sợ, cứ giao hết cho mình."
18.
Buổi chiều, Khổng Triệt lặng lẽ đưa một tấm thẻ phòng cho tôi.
Tấm thẻ mỏng manh bị kẹp giữa quyển sách, hoàn thành giao tiếp trong im lặng.
Tôi vuốt ve mặt thẻ trơn nhẵn, nhìn xuống vị trí cuối lớp.
Lúc tôi lấy ra thẻ phòng, ánh mắt Phạm Tư Kỳ lập tức thay đổi.
Cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại bị một cái liếc của tôi chặn họng.
"Tôi không giữ chó vô dụng cạnh mình."
Phạm Tư Kỳ vội vàng thành khẩn nhìn tôi, liên tục cam đoan bản thân nhất định sẽ là con ch.ó có ích nhất.
Khóe miệng tôi cong lên nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng: "Được, vậy chứng minh cho tôi xem."
Tôi cầm thẻ phòng đi vào khách sạn, Khổng Triệt đã đợi sẵn trong phòng.
Tôi câu nệ đứng ở cửa, mãi đến khi Khổng Triệt đi tới kéo tay tôi:
"Đừng sợ, mình sẽ nhẹ nhàng thôi."
Tôi ngồi bên mép giường, lấy ra một bình nước trái cây trong ba lô uống mấy ngụm nhưng nôn nao quá nên bị sặc.
Khổng Triệt đưa khăn giấy, tôi nhỏ giọng lí nhí nói "Cảm ơn." rồi tiện đặt luôn nước trái cây vào tay cậu ta.
"Cậu uống đi, trước khi ra ngoài mình mới ép, tốt cho sức khoẻ."
Khổng Triệt không nghĩ bị mấy chuyện nhỏ nhặt này trì hoãn thời gian nên nhận nước ép uống một hơi cạn sạch.
"Mình đi tắm trước, cậu ngoan ngoãn chờ mình nhé."
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, tôi nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc bàn gỗ đối diện thẳng với giường.
Khổng Triệt tắm rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã cởi trần đi ra.
Nhưng trạng thái tinh thần của cậu ta không ổn lắm, cố sức chống mắt một hồi cuối cùng vẫn xụi lơ ngủ mê man trên giường.
Tôi vạch mí mẳt cậu ta, xác nhận đã ngủ như c.h.ế.t thật rồi mới rút thẻ phòng đi ra ngoài.
Phạm Tư Kỳ đi lướt tôi qua trong đại sảnh khách sạn.
Cậu ta không đi một mình mà lợi dụng danh nghĩa của bố mẹ hẹn thầy chủ nhiệm lớp.
Sắp đến kỳ thi đại học, có bữa tiệc đặc biệt đáp tạ thầy cô cũng coi như hợp tình hợp lý.
Chủ nhiệm lớp vui vẻ nhận lời mời.
Phòng bao dưới tầng một bày sẵn rượu ngon, chủ tiệc bận rộn không thể có mặt nhưng rượu thịt đã dâng đủ lên bàn.
Gã trung niên hám rượu nhịn không nổi uống liền tù tì nửa bình rượu, nhân lúc nửa tỉnh nửa mê bị người ta dìu vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn.