Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHẾ TÀI BẮT NẠT - 5

Cập nhật lúc: 2024-12-23 10:30:02
Lượt xem: 1,764

Nhân lúc chưa vào học, tôi vội vàng đưa chiếc dây buộc tóc nhặt được trong nhà cho Khổng Triệt:

 

"Tôi nhặt được cái này trong nhà, cậu nhận ra nó không?"

 

Vẻ mặt Khổng Triệt lập tức thay đổi: "Ở nhà cậu?"

 

Tôi nhỏ giọng giải thích: "Bố mẹ nuôi tôi đã lâu chưa về, ngoài tường nhà còn bị hắt tung toé rất nhiều sơn. Thứ này lại tự nhiên xuất hiện, tôi sợ lắm…"

 

Khi tôi đi học về thì cổng nhà đã bị chăng dây cấm vào.

 

Bên phía Cảnh sát xác nhận chiếc dây buộc tóc xuất hiện trong nhà tôi đúng là chiếc dây Triệu Nhuế đeo ngày mất tích.

 

Đồng thời, tại nơi tìm thấy vật chứng  cũng phát hiện phản ứng luminol.

 

Đôi cha mẹ hờ nhiều ngày chưa thấy mặt mũi của tôi trở thành đối tượng tình nghi số 1.

 

Tôi lại bị đưa đến đồn cảnh sát.

 

"Quan hệ của cháu và Triệu Nhuế thế nào?"

 

"Cháu còn chẳng quen cậu ấy."

 

"Không quen?"

 

"Bọn cháu không cùng lớp, cháu cũng không có bạn bè gì..."

 

Dưới ánh đèn pha, từ đầu đến cuối tôi luôn tỏ ra sợ sệt cúm núm.

 

Khi rời khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối.

 

Tôi không bắt xe mà một mình chậm rãi ung dung đi dưới ánh đèn đường.

 

Lúc này, cha mẹ nuôi của tôi đang phiêu bạt chốn nào nhỉ?

 

Chắc là đang mang từng bộ phận t.h.i t.h.ể của Triệu Nhuế đi phi tang tận đẩu tận đâu rồi.

 

Hai kẻ nghiện ngập đó sao mà ngờ được khi tỉnh táo lại sau cơn phê thuốc thì một cỗ th i th ể nữ sinh không toàn thây sẽ xuất hiện bên người mình cơ chứ?

 

Cặp đôi trót dại lạc vào con đường hút chích và một nữ sinh "ngây thơ thiện lương".

 

Máu me không thuộc về mình dính trên người còn chưa khô hẳn, bọn họ sao có thể không hoảng chứ nói gì đến bình tĩnh suy xét xem lúc cô gái đó xuất hiện thì còn sống hay đã chếc…

 

Ở bệnh viện, em gái cứ luôn trong trạng thái hôn mê.

 

Bác sĩ nói ý chí sinh tồn của con bé rất mong manh, đề nghị tôi chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất.

 

Tôi không nói gì, chỉ giơ chiếc dây buộc tóc có gắn chuông bên tai con bé và lắc.

 

Một lần, hai lần, ba lần…

 

Tiếng chuông rất trong và vui tai nhưng máy đo nhịp tim của em tôi lại phản ứng.

 

Tôi cúi người ghé sát vào tai con bé: 

 

"Ngày đó cô ta cũng đeo đôi dây buộc tóc này đúng không? Nhưng từ giờ về sau cô ta vĩnh viễn không có cơ hội đeo nữa."

 

13.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Triệu Nhuế mất tích thì có chút manh mối rồi, nhưng Phạm Tư Kỳ mãi vẫn không có điểm đột phá gì.

 

Ngày đó mưa quá lớn, không có camera giám sát hay người chứng kiến, không có cả vết tích di chuyển.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/che-tai-bat-nat/5.html.]

Phạm Tư Kỳ giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.

 

Hai ngày nữa trôi qua, cậu ta bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa nhà mình.

 

Cảnh sát đến hỏi thăm tình hình ngày hôm đó, nhưng cậu ta có vẻ sợ hãi quá độ, nói chuyện không có logic gì.

 

Sau khi chắp vá một số thông tin có ích thì đáp án chính là đêm mưa đó cậu ta bị người kéo lên một chiếc MiniBus, nhốt vài ngày xong rồi được thả về.

 

Cảnh sát hỏi mãi cũng không có thêm đầu mối gì có thể lần theo nữa.

 

Mấy ngày bắt cóc ngắn ngủi đã quá đủ để hủy hoại một đứa trẻ đang ở độ tuổi cắp sách tới trường.

 

Tôi đứng trước một căn nhà tự xây thô ráp, móc ra chiếc chìa khoá rỉ sét tìm thấy trong vali.

 

Ổ khóa đã hư hại, mỗi lần mở cửa đều phải tốn không ít sức lực.

 

Đẩy ra cái cửa cọt cà cọt kẹt, nội thất bên trong không có gì nhiều.

 

Tôi ném bừa balo lên salon, nấu mì tôm, chậm rãi ăn xong rồi mới xuống tầng hầm.

 

Khác hoàn toàn với phòng khách đơn sơ ở tầng một, phong cách trang trí ở tầng hầm tinh vi hơn rất nhiều.

 

Thậm chí dưới này còn được trang bị hệ thống lọc không khí riêng.

 

Hai kệ trưng bày chỉnh tề kê sát tường. Trên đó có đủ các cỡ bình thủy tinh chứa tiêu bản ngâm fomalin. Các tiêu bản đã nhợt nhạt phai màu, có vẻ như cất chứa đã nhiều năm. 

 

Chỉ có tiêu bản trong chiếc bình ở ngoài cùng bên trái có hơi lạc loài  ——

 

Bởi vì, nó mới. 

 

Tôi đặt dây buộc tóc gắn chuông trước cái bình thủy tinh đó.

 

Quay người lại, cuối cùng tôi cũng phân cho cậu thanh niên đang yên lặng quỳ trong góc một chút chú ý.

 

"Một lần nữa làm người cảm giác thế nào, bạn học Phạm?"

 

14.

 

Ý thức được rốt cuộc mình cũng được chú ý tới, Phạm Tư Kỳ mới dám ngẩng đầu:

 

"Tôi chưa nói, hôm nay khi cảnh sát tra hỏi tôi không hề nói gì!"

 

Cậu ta nhìn tôi, trong mắt ánh lên hưng phấn và khát khao.

 

Bước chân tôi càng tới gần, vẻ mặt khát vọng của cậu ta càng sống động.

 

Cậu ta đang mong đợi tôi khen.

 

Tôi cười cười, lại trở tay tát cho cậu ta một cái.

 

Không nương tay nên mặt cậu ta lập tức sưng lên.

 

"Lặp lại vấn đề vừa rồi của tôi."

 

Phạm Tư Kỳ tức khắc quỳ thẳng tắp: 

 

"Một lần nữa làm người cảm giác thế nào, bạn học Phạm?"

 

Nói xong, cậu ta liền khom người bò rạp xuống, biểu hiện ra thái độ hèn mọn nhất: 

 

"Tôi thích làm chó của chủ nhân hơn!"

 

Loading...