CHẾ TÀI BẮT NẠT - 4
Cập nhật lúc: 2024-12-23 10:29:29
Lượt xem: 1,732
Cùng lúc đó, bạn học nam lúc nãy bước vào với một chai nước ấm.
"Cậu cứ run mãi thôi... có cần đến phòng y tế không?"
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu ta dưới ánh đèn.
"Cậu không phải học sinh lớp này."
Cậu ta hơi cụp mắt: "Tôi là Khổng Triệt lớp bên cạnh."
Tôi khoanh tay chống cằm: “Tôi thích nghe giọng cậu, cậu có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?”
Cậu ta nghĩ một lát rồi mỉm cười: “Được.”
10.
Chuông tan học vang lên, các bạn học hoàn thành xong tiết thể dục rồng rắn kéo nhau vào lớp.
Khi thấy Khổng Triệt, không ai trong số bọn họ không sửng sốt.
Người phản ứng mãnh liệt nhất chính là Tống Ái Lâm. Là kẻ đầu têu nhốt tôi vào nhà vệ sinh nữ, chắc cô ta cũng không lường được Khổng Triệt lớp bên cạnh sẽ cứu tôi ra.
Trước mặt mọi người cô ta cũng không thể làm gì quá đáng nên chỉ đành giả bộ thân thiết đè vai tôi:
"May quá nhỉ, bạn học Từ."
Về sau, tôi và Khổng Triệt gặp nhau ngày càng thường xuyên.
Cậu ta chủ động kèm tôi học, để đáp lại, tôi sẽ đưa cho cậu ta một ly nước trái cây tươi mỗi ngày.
Nhưng cùng lúc đó, đám người Triệu Nhuế không ngừng bắt nạt tôi.
Lần nào tôi cũng hỏi: "Làm loại chuyện này mà các người vẫn không phải chịu trừng phạt sao?"
Mỗi lần bọn họ đều tự chứng minh cho tôi biết:
Người bị bắt nạt không thấy được mặt trời ngày mới, còn kẻ bắt nạt vĩnh viễn kê cao gối ngủ ngon*.
(*Cao Chẩm Vô Ưu” (高枕無憂): kê cao gối ngủ mà không phải lo lắng, thể hiện hình ảnh một người không có bất kỳ nỗi lo cuộc sống nào hết, sống không có ưu phiền.)
Cho đến một ngày, trời đổ mưa.
Cơn mưa xối xả làm giảm tầm nhìn và rửa sạch mặt đất.
Tôi bị mắc mưa vào đêm hôm trước nên hôm sau đến trường vẫn còn hơi sốt nhẹ.
Một số bạn cùng lớp cũng xin nghỉ ốm, trong đó có Phạm Tư Kỳ.
Nghỉ hai ngày, nghỉ ba ngày…
Mãi đến khi gia đình Phạm Tư Kỳ đi báo án, cả lớp mới biết cậu ta không phải bị bệnh.
Mà là mất tích.
Cùng mất tích với cậu ta còn có Triệu Nhuế lớp bên cạnh.
Trong lớp bắt đầu có tin đồn rằng Phạm Tư Kỳ và Triệu Nhuế lúc nào cũng dính lấy nhau, chắc là đang lén lút yêu đương.
Lại có người nói Triệu Nhuế không đời nào thích kẻ lăng nhăng như Phạm Tư Kỳ, người cô nàng thích rõ ràng là Khổng Triệt cùng lớp.
Mà Khổng Triệt thì đang yêu tôi.
11.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/che-tai-bat-nat/4.html.]
Nếu cuộc sống bị bắt nạt là địa ngục tối tăm không ánh mặt trời thì Khổng Triệt có lẽ là tia sáng đ.â.m xuyên qua bóng tối.
Khi cả lớp đang hoảng loạn vì sự việc của Phạm Tư Kỳ, thầy chủ nhiệm lo tôi sẽ sợ hãi nên chủ động đề xuất việc cho tôi nghỉ phép về nhà.
Tôi từ chối.
Dù sao thì nhà tôi cũng không an toàn cho lắm.
Cha mẹ nuôi tôi đánh bạc nợ nần đầm đìa, chủ nợ tạt sơn đỏ khắp nhà rồi.
Tôi về đến nhà, phát hiện một chiếc dây buộc tóc gắn chuông ở một góc bụi bặm.
Ngày hôm sau, cảnh sát lại đến tìm học sinh để hỏi thăm manh mối.
Người cảnh sát chịu trách nhiệm hỏi tôi là một ông chú trung niên trông có vẻ rất nghiêm túc.
Tôi ngồi trong căn phòng họp nhỏ, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Nhưng ông chú cảnh sát đó lại nhìn tôi với ánh mắt đầy dò xét.
"Đừng dọa con bé." Có người bên cạnh khẽ kéo ông ấy, "Cha mẹ ruột đã mất, em gái nằm viện, bản thân còn bị bạn cùng lớp ức hiếp. Ông muốn nghe con bé nói cái gì?"
Chú cảnh sát gật gật đầu với đồng nghiệp nhưng vẫn nhìn tôi:
"Tôi đã kiểm tra thông tin, trước đây cháu liên tục điểu trị trong bệnh viện và chưa từng tiếp xúc kiểu giáo dục theo định hướng thi cử. Tiến độ học tập của Thượng Lâm hoàn toàn không phù hợp với cháu. Em gái cháu tự sát ở trường, cháu biết rõ đây là nơi như thế nào, tại sao cháu vẫn muốn đến?"
Tôi rụt rè ngẩng đầu lên: "Nhưng đây không phải là trường học sao? Đã là nơi dạy dỗ, giúp học sinh thành tài thì cháu không nên đến sao?"
"Em gái cháu tự sát ở đây, cháu cũng đang bị bắt nạt ở đây..."
Tôi bồn chồn siết chặt tay, nhưng vẫn cố gắng hỏi người đàn ông cao lớn uy nghiêm trước mắt:
"Chú cảnh sát ơi, tất cả đều là lỗi của cháu ạ?"
Lúc rời phòng, tôi được anh cảnh sát gác cửa nhét cho một túi sữa bò ấm.
"Em gái, đừng sợ. Đội trưởng của bọn anh tính tình không tốt lắm." Anh ta xoa đầu tôi, "Chứ chú cảnh sát nào cũng tốt cả."
Sữa bò sưởi ấm lòng bàn tay thấm tận vào tim. Tôi cúi đầu, không trả lời.
12.
Trên đường trở về tôi chạm mặt Khổng Triệt tại hành lang.
"Hai ngày nữa chúng ta tổ chức đi leo núi, cậu có đi không?"
Tôi lắc đầu: "Sức khoẻ tôi không tốt, chẳng leo được bao xa."
Khổng Triệt hiếm khi suy tư một hồi rồi đột nhiên cười rộ lên: "Thế thì kệ người khác leo núi, chúng ta tắm suối nước nóng dưới chân núi đi."
Tôi chợt đỏ bừng mặt, vân vê túi sữa trong tay, không đồng ý cũng không từ chối.
Khổng Triệt thấy vậy bật cười: "Còn làm vậy là nổ đó, cậu không muốn uống thì đưa tôi."
Tôi như sực tỉnh sau cơn mơ: "Suýt chút quên mất."
Sau khi chạy vội về phòng học, tôi đưa chai nước ép cho cậu ta:
"Cậu uống cái này đi, sáng nay... Sáng nay tôi lỡ ép hơi nhiều."
Cậu ta bật cười, nhận lấy chai nước tu mấy ngụm hết sạch rồi nói:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Quyết định vậy nha, cuối tuần tôi đến đón cậu."