CHẾ TÀI BẮT NẠT - 2
Cập nhật lúc: 2024-12-23 10:28:30
Lượt xem: 1,681
Ngoại trừ tin nhắn, trong điện thoại di động còn có một đoạn ghi âm nữa.
Xen lẫn trong tiếng kêu khóc thống khổ tuyệt vọng và van nài khẩn thiết xin tha là giọng cười hả hê cùng những lời chửi rủa mỉa mai.
Tôi nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đến tận khi điện thoại hết pin sập nguồn.
Sau đó vươn vai thả lỏng rồi đi ra phòng khách.
"Làm thủ tục nhập học cho con đi." Tôi nhìn về phía cha nuôi đang kinh ngạc, "Càng nhanh càng tốt."
5.
Nửa tháng sau, tôi bước chân vào trường học, nơi đã lâu tôi không thèm bén mảng đến.
Làm xong thủ tục, chủ nhiệm lớp dẫn tôi về phòng học.
Ông ta xếp tôi vào vị trí trống duy nhất ở giữa lớp.
Tôi đi dọc giữa hai dãy bàn đến chỗ của mình.
Những tiếng xì xào bàn tán thi nhau vang lên.
Cho đến khi một tiếng huýt sáo lảnh lót vọng lên từ cuối lớp.
Học sinh nam đó nheo mắt nhìn tôi. Ánh mắt cậu ta như loài rắn độc, bò trườn khắp thân thể tôi.
"Chào mừng nhé, bạn, học, mới!"
Tôi không dừng lại trước bàn thầy giáo đã chỉ định mà đi thẳng về phía cậu ta.
"Phạm Tư Kỳ."
Tôi đọc thầm tên trên bìa sách, nói: "Tôi ấn tượng với cậu rồi đấy."
Cậu ta mập mờ cười: "Tôi cũng có ấn tượng không tồi về cậu. Tan học có muốn cùng đi về hay không?"
Những điệu cười đầy châm chọc và chế nhạo vang lên.
Tôi trở lại chỗ ngồi của mình. Trên mặt bàn gỗ bị khắc nguệch ngoạc đầy những từ ngữ chửi rủa.
Đang cất ba lô vào tủ đồ thì có ai đó đến vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau.
Bên cạnh người vừa khều tôi là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô ta nhẹ nhàng bắt chuyện với tôi:
"Trông cậu giống bạn học cũ của bọn tôi ghê. Cậu biết...Từ Tử Nhiễm không?"
Tôi chăm chú lắng nghe giọng nói của cô ta, đột nhiên hỏi: "Cậu tên gì?"
Sắc mặt cô bạn có hơi thay đổi, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Tôi là Tống Ái Lâm."
Phạm Tư Kỳ.
Tống Ái Lâm.
Sau khi nhận được câu trả lời mình mong muốn, tôi cũng cười theo: "Chào bạn học Tống, cậu xinh thật đấy!"
Tống Ái Lâm khẽ nhướng mày, dù vẻ mặt hơi khinh thường nhưng vẫn giả bộ xấu hổ quay đầu đi chỗ khác: "Cảm ơn bạn học mới!"
Tôi cười rộ lên.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy nên được cắt ra rồi cho vào tủ trưng bày.
6.
Tan học, Phạm Tư Kỳ chủ động mời tôi cùng về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/che-tai-bat-nat/2.html.]
Tôi không từ chối.
Người nhà cậu ta đều đang ở nước ngoài, bình thường chỉ có tài xế đưa đón Phạm Tư Kỳ.
Cậu ta bảo tôi ngồi xuống vị trí cạnh mình trên băng ghế sau nhưng tôi chỉ đứng ngoài xe khăng khăng nói rằng tôi không quen đi ô tô.
Phạm Tư Kỳ dựa vào cạnh cửa sổ xe, nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt trả treo:
"Từ Tử Tây, cơ hội cuối cùng của cậu đó nhe."
Tôi thờ ơ đáp: "Cậu có thể xuống xe."
"Mày nghĩ mày là ai? Cùng một khuôn đúc ra cả thôi..." Cậu ta cười khẩy kéo kính cửa sổ lên, chiếc ô tô phóng vụt đi.
Ngày hôm sau, tin đồn tôi về nhà với Phạm Tư Kỳ đã loan khắp trường.
Tôi lôi một con sẻ đang phân hủy từ trong ngăn bàn ra.
Đúng lúc này, một giọng ghê tởm khó giấu nổi phấn khích từ phía sau truyền đến:
"Ấy trời, ai nhét chim chết vào ngăn bàn của bạn học Từ vậy?"
Đó là chân sai vặt của Tống Ái Lâm.
Che miệng tỏ ra bất ngờ, cô ta và bạn nữ bên cạnh cùng liếc nhau một cái rồi cả hai quay sang nhìn tôi:
"Buồn nôn quá đi, bạn học Từ nhỉ..."
Cô ta nói xong thì khóe miệng đã ngoác ra đến tận mang tai.
Thế là sau khi tan học, tôi bám theo cô ta đến ngõ vắng, nhét một con chim đang hấp hối vào cái miệng vô duyên kia.
"Có phải ăn vào mồm càng buồn nôn hơn không, bạn học Giao?"
Tùy tùng của Tống Ái Lâm thét lên nhưng bị x á c con sẻ chặn âm thanh lại trong cổ họng.
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô ta, tôi cười vô cùng chân thành:
"Ngày mai ăn cái gì là dựa cả vào cậu đấy nhé."
7.
Hôm sau, cô nàng xin nghỉ học, trong ngăn bàn tôi cũng không xuất hiện thêm cái gì kỳ quái nữa.
Tống Ái Lâm chủ động bắt chuyện với tôi, nói bóng nói gió hỏi thăm tình cảnh gia đình tôi thế nào.
Thân thể yếu ớt, không còn bố mẹ, không có bạn bè.
Tôi lung tung kẹp những yếu tố cô ta muốn nghe vào trong cuộc hội thoại.
Quả nhiên, ánh mắt của cô ta lại lần nữa trở nên khinh miệt.
Cô ta duy trì hình tượng chu đáo săn sóc chủ động nói muốn làm bạn với tôi.
Tôi cười cười: "Được, tôi thích có bạn lắm."
Lúc tan học, Tống Ái Lâm dẫn tôi tới nơi mà bọn họ gọi là trụ sở bí mật.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Đó là một nhà kho bỏ hoang cách trường học không xa, bên trong chất đầy thùng gỗ hỏng và chăn đệm cũ nát.
Vừa vào cửa tôi đã bị một thằng con trai khống chế từ phía sau.
Tống Ái Lâm khoanh tay trước ngực, chẳng nói chẳng rằng hung hăng tát tôi một cái.
Răng va vào làm rách niêm mạc miệng.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt tanh ngọt, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Chúng ta không phải bạn tốt sao?"