CHẾ ĐỘ CHIA ĐÔI CHI PHÍ KỲ DỊ - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-12-05 09:37:20
Lượt xem: 2,417
8
Châu Nghiễn là người nói chuyện rất thú vị. Anh luôn tìm được những chủ đề hấp dẫn để trò chuyện, đôi khi còn kể vài câu chuyện cười khiến bầu không khí thêm nhẹ nhàng và vui vẻ.
Để cuộc trò chuyện không rơi vào im lặng, tôi cũng bắt đầu tìm kiếm những câu chuyện hài hước trên mạng để kể cho anh nghe.
Dần dần, đồng nghiệp nhận xét tôi thay đổi rất nhiều. Họ bảo tôi trở nên cởi mở hơn, ngay cả cách nói chuyện cũng dí dỏm hơn trước.
Khi nhận lương, để tự thưởng cho bản thân, tôi rủ vài đồng nghiệp đi ăn đồ Nhật.
Một đồng nghiệp tiện miệng rủ Ngọc Diệp đi cùng.
Ngọc Diệp lắc đầu:
"Các cậu cứ đi đi, tôi còn phải sắp xếp lại tài liệu."
Khi ăn, một đồng nghiệp kể:
"Trưa hôm trước tôi lên sân thượng gọi điện cho khách hàng, tình cờ thấy Ngọc Diệp đang ăn bánh bao ở đó. Cô ấy không phải vừa quen bạn trai giàu có sao? Đừng nói là gặp phải bẫy tình nhé."
Mọi người lắc đầu.
Ngọc Diệp vốn xinh đẹp, lại tự tạo cho mình dáng vẻ kiêu ngạo, như thể cô ấy vượt trội hơn người khác.
Hơn nữa, cô ấy chỉ thích giao thiệp với đồng nghiệp nam, còn đồng nghiệp nữ chỉ tương tác trong công việc.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, cô ấy đang tằn tiện chi tiêu để "nuôi" Từ Dương.
Chuyện này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng người ta vẫn vui vẻ làm thế.
Ba tháng sau, tôi và Châu Nghiễn chính thức xác nhận mối quan hệ.
Chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời những người bạn thân đến để mọi người làm quen với nhau.
Cô bạn thân của tôi trêu:
"Đúng là số đỏ! Cậu tóm được đại công tử của 'Châu Ký Tây Phục' rồi!"
Tôi tò mò hỏi:
"'Châu Ký' nào?"
"Là cửa tiệm lớn với cửa kính sang trọng trên đường Giải Phóng ấy."
Đường Giải Phóng ở trung tâm thành phố nổi tiếng với một tiệm may đo lâu đời, chuyên làm veston cao cấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/che-do-chia-doi-chi-phi-ky-di/chuong-8.html.]
Nghe nói thời kỳ Trùng Khánh còn là thủ đô lâm thời, rất nhiều chính khách và ngôi sao nổi tiếng đều là khách hàng của tiệm này.
Có lần đi mua sắm ngang qua đó, bạn tôi còn trầm trồ:
"Một bộ vest ở đây bằng cả năm lương của chúng ta!"
Tôi quay sang nhìn Châu Nghiễn, không khỏi bất ngờ:
"Anh nói anh làm ở công ty vận hành cơ mà?"
Anh cười vô tội:
"Đúng là anh làm vận hành mà. Tay anh vụng về, không kế thừa được nghề may của bố, nên anh và em trai phân công. Nó phụ trách may đồ, còn anh phụ trách bán hàng."
Lúc này tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra những người đến cửa tiệm của họ đều thuộc tầng lớp thượng lưu. Chả trách anh có mối quan hệ rộng.
Trưởng phòng của bộ phận tôi nghỉ việc để nhảy sang công ty khác.
Rất nhiều người để mắt đến vị trí này.
Người được ủng hộ nhiều nhất chính là tôi.
Dù sao tôi cũng đã làm đến chức phó phòng, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.
Lúc này, khách hàng trong dự án bị hoãn trước đó lại liên hệ với tôi, nói rằng sau khi cân nhắc, họ quyết định tiếp tục hợp tác với công ty chúng tôi.
Ngay sau đó, trưởng phòng gọi tôi lên nói chuyện, bảo rằng cô ấy rất tin tưởng vào khả năng của tôi và sẽ đề xuất tôi với tổng giám đốc để thăng chức trưởng phòng.
Tôi cảm thấy đây là thời cơ hoàn hảo: thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Nhưng đến ngày công bố, người được thăng chức lại là Ngọc Diệp.
Mọi người xôn xao bàn tán.
Ngọc Diệp thì tỏ ra đắc ý:
"Làm việc chăm chỉ không thôi thì không đủ đâu."
Cô ấy còn đến tìm tôi, cười đầy khiêu khích:
"Nhờ chị nhường cơ hội này cho tôi. Giờ thì hối hận rồi chứ?"
Tôi tìm trưởng phòng hỏi rõ sự tình.
Cô ấy thở dài, áy náy nói:
"Xin lỗi, tôi không thể cãi lý được. Trước đây tôi nợ phó tổng Trình một ân tình, giờ ông ấy đã yêu cầu trả nợ, tôi chỉ đành nhắm mắt làm ngơ."